Trần Tiểu Tuý hiểu tính cách của Diệp Vĩnh Khang, cũng có thể đoán ra được tại sao Diệp Vĩnh Khang lại muốn đưa cô ấy tới Thiên Hải luôn.
“Anh không cần em cảm thấy, anh cần anh cảm thấy!”
Diệp Vĩnh Khang đột nhiên tăng âm lượng, nhìn vào mắt Trần Tiểu Tuý, nghiêm túc nói: “Trần Tiểu Tuý, em nghe kỹ cho anh, trước khi em gặp được người em muốn lấy làm chồng thì em chính là người phụ nữ của Diệp Vĩnh Khang anh!”
“Anh không cần biết nhà họ Trần hay là nhà họ Trương, dám bắt nạt người phụ nữ của anh, anh nhất định phải khiến bọn họ nếm mùi đau khổ!”
“Cô chị gái của em không phải rất có thủ đoạn hay sao? Được, anh sẽ cùng em trở về nhà họ Trần một chuyện với thân phận là người đàn ông của em, anh phải xem xem rốt cuộc chị gái của em và người đàn ông đó có ba đầu sáu tay hay không!”
“Nhưng mà…”
Trần Tiểu Tuý định lên tiếng thì đột nhiên bị Diệp Vĩnh Khang dứt khoát cắt lời: “Không nhưng nhị gì hết!”
“Bây giờ không phải anh đang thương lượng với em mà anh đang thông báo với em, lập tức theo anh tới Thiên Hải, anh, Diệp Vĩnh Khang thề với trời, trước sáng ngày mai, nếu như không thể bắt đám người đó phải trả một cái giá thích đáng thì tên Diệp Vĩnh Khang anh sẽ viết ngược”.
Reng reng… Vừa nói hết câu, chuông điện thoại của Diệp Vĩnh Khang đột nhiên vang lên.
“Anh nhận điện thoại đi, giờ em sẽ đặt vé máy bay, em nghe theo anh hết!”
Trần Tiểu Tuý không phải một người có tính cách do dự thiếu quyết đoán, nếu như Diệp Vĩnh Khang đã nói như vậy thì cô ấy cũng không cần phải nghĩ ngợi thêm gì nữa.
Chồng đàn vợ hát, người đàn ông của mình nói gì thì chính là thế đó!
“Alo, Nhất Minh, có chuyện gì?”
“A? Mẹ kiếp!”
Diệp Vĩnh Khang vừa nghe được mấy câu đã thở dốc, sau khi cúp máy, anh cười nói với Trần Tiểu Tuý: “À …vé máy bay đổi sang ngày mai đi, hôm nay anh có chút chuyện phải đi xử lý trước đã”.
Trần Tiểu Tuý ngước mắt hỏi: “Diệp Vĩnh Khang, anh nói gì cơ?”
Diệp Vĩnh Khang: “Hả?”
Trần Tiểu Tuý: “Không phải vừa nãy anh nói trước sáng ngày mai, nếu như không giúp em xả giận thì tên anh sẽ viết ngược sao?”
Diệp Vĩnh Khang nhất thời bối rối, gãi đầu cười nói: “Trẻ con mới coi mấy lời thề thốt là thật, mọi người đều trưởng thành cả rồi mà, hơn nữa, Khang Vĩnh Diệp khó nghe lắm, em gọi cũng không thuận miệng, em cứ coi như anh chưa nói mấy lời ban nãy nhé, hi hi”.
Trần Tiểu Tuý nhìn dáng vẻ này của Diệp Vĩnh Khang thì không khỏi bị chọc cười, không ngờ tên này cũng có tính cách trẻ con như vậy.
“Anh phải đi làm chuyện gì thế, có tiện dẫn em theo không?”
Trần Tiểu Túy vừa mặc quần áo vừa lên tiếng hỏi.
Cô ấy hiểu rõ tính cách của Diệp Vĩnh Khang, đừng thấy anh nói chuyện bình thản như không mà lầm, thực tế chuyện có thể khiến anh lập tức huỷ kế hoạch tới Thiên Hải nhất định không hề nhỏ.
“Cái này…”
Diệp Vĩnh Khang rõ ràng hơi chần chừ.
Trần Tiểu Tuý cười nói: “Không tiện thì thôi, em cũng chỉ tiện miệng hỏi thế thôi”.