Vài giây mà Diệp Vĩnh Khang do dự, đối với Diệp Thiên Minh, dài hơn một thế kỷ.
Sự phán xét giữa sự sống và cái chết chỉ trong một khoảnh khắc!
"Diệp Thiên Minh, nghe cho kỹ đây!"
Diệp Vĩnh Khang hít sâu một hơi, cuối cùng đưa ra quyết định: "Lúc trước ông đã cứu mạng tôi, về sau cũng chính ông tự tay giết chết tôi".
"Cộng thêm hôm nay, tôi sẽ trả lại ông một lần.
Từ nay về sau không ai nợ ai!"
"Nhưng ông hãy nhớ cho kỹ, nếu như còn lần sau, tôi sẽ khiến cho ông ngay cả cơ hội hối hận cũng không có!"
Diệp Vĩnh Khang nói xong liền xoay người rời khỏi cửa, không thèm nhìn lại.
Cơ thể của Diệp Thiên Minh đã ướt đẫm, mềm nhũn xụi lơ dưới đất như một vũng bùn.
"Đồ con hoang, tao sẽ khiến cho mày chết không có chỗ chôn!"
Lòng tốt của Diệp Vĩnh Khang vừa rồi không cảm hóa được Diệp Thiên Minh.
Thật ra không phải Diệp Thiên Minh ghét Diệp Vĩnh Khang, chỉ là không muốn từ bỏ cơ hội này.
Mặc dù bây giờ ông ta đã có địa vị rất cao ở trong nhà họ Diệp, nhưng ông ta vẫn không phải là trực hệ của nhà họ Diệp, dù ông ta có cố gắng đến đâu cũng sẽ mắc kẹt ở chỗ đó.
Mà bây giờ Thượng đế đã ban cho ông ta công lao tóm gọn Diệp Vĩnh Khang trước mặt, ông ta sao có thể từ chối chứ?
Thực lực của Diệp Vĩnh Khang quả thực mạnh đến mức ngoài dự đoán của ông ta, nhưng nếu như Diệp Thiên Minh cứ vậy rút lui thì ông ta đâu còn được gọi là Diệp Thiên Minh nữa.
Một thời gian trước, nhà họ Diệp tổ chức hội nghị mở rộng địa bàn, Diệp Thiên Minh bỏ xa tìm gần, chủ động xin đi khai khẩn Nam Giang cũng có nguyên nhân của ông ta.
Một mặt, vì là vùng sâu vùng xa nên có thể có được nhiều lợi ích các thành phố ở phía Bắc.
Mặt khác, bởi vì ở Nam Giang, Diệp Thiên Minh có át chủ bài mà chỉ có ông ta mới biết!
Chỉ cần có át chủ bài này trong tay, trên đất Nam Giang, không có chuyện gì mà Diệp Thiên Minh không đối phó được!
Sau nửa giờ.
Trung tâm thành phố Nam Giang, tầng cao nhất của tòa nhà Thiên Tiễn nổi tiếng.
"Đại ca, chuyện này anh nhất định phải giúp tôi.
Lần này là cơ hội lớn đối với tôi.
Một khi xong việc, lão phu nhân nhất định sẽ rất vui vẻ".