Vừa nghe ông ta nói thế, hiện trường lập tức im phăng phắc.
Diệp Thiên Minh nói thế có thể gọi là quá hợp tình hợp lý, không bới ra được vấn đề gì.
Nhưng vấn đề ngay trước mắt là tên Khỉ Gầy đó mạnh như thế, ngay cả anh Lực cũng không đánh lại nổi một đòn của hắn, đừng nói là mười người, dù có hai mươi, ba mươi người lên võ đài đi chăng nữa cũng chẳng có ích gì.
“Không, tôi vẫn chưa nhận thua, tiếp tục!”
Lúc này Triệu Đại Lực ngay cả đứng lên cũng khó nữa là nhưng vẫn cắn răng kiên trì không chịu nhận thua.
“Ha ha, không nhìn ra cậu là một kẻ cứng đầu đấy”.
Diệp Thiên Minh khinh khỉnh cười nói với Triệu Đại Lực: “Khỉ Gầy, người ta không nhận thua, vậy thì cậu tiếp tục chơi đùa với cậu ta đi”.
Dứt lời, Diệp Thiên Minh bỏ micro xuống, bật cười xuống khỏi võ đài.
Triệu Đại Lực miễn cưỡng chống đỡ cơ thể, lảo đảo đi đến trước mặt Khỉ Gầy, cố gắng hết sức đấm Khỉ Gầy một cú.
Nhưng bây giờ cả người anh ta vốn đã rất yếu ớt, cú đấm này còn chẳng có chút sức lực của người bình thường.
Khỉ Gầy dùng tay chém vào xương sườn của Triệu Đại Lực, sau đó tiếng răng rắc vang lên, hai xương sườn của Triệu Đại Lực lập tức bị gãy.
Nhưng vẫn chưa xong, Khỉ Gầy dùng một tay ấn cánh tay Triệu Đại Lực xuống, nhấc đầu gối lên thúc mạnh vào bụng đối phương.
Chỉ nghe thấy bụp bụp từng tiếng vang lên, Triệu Đại Lực nôn ra máu.
Khán giả xung quanh đều thót tim, lo lắng hét lên: “Anh Lực, mau nhận thua đi, đừng đánh nữa”.
“Anh Lực, đừng gắng sức nữa, mau nhận thua đi!”
“Anh Lực, anh đã cố gắng hết sức rồi, anh vẫn là anh hùng của Nam Giang chúng tôi”.
Khỉ Gầy cũng nghiền ngẫm nói với Triệu Đại Lực: “Tên đầu to, bây giờ nhận thua rồi chứ?”
Lúc này ý thức của Triệu Đại Lực đã hơi không được tỉnh táo nhưng vẫn nghiến răng nói: “Liên minh phòng tập boxing Nam Giang là niềm tin của Nam Giang bọn này, người ngoài các anh muốn lấy đi trừ phi tôi chết”.
Khỉ Gầy bật cười: “Được, hôm nay tôi sẽ cho anh được toại nguyện”.