Lúc này, bên cạnh cột mốc biên giới ở đối diện, Tần Phong cùng những người khác đang sùng bái Sử Nam Bắc đến mức cúi rạp đầu xuống đất.
“Huấn luyện viên Sử, anh quả không phải là người mà!”
“Hửm?”
“Anh chính là thần!”
Tần Phong nhìn Sử Nam Bắc bằng ánh mắt ngưỡng mộ: “Đậu, chiếc xe đó ít nhất cũng phải năm sáu tấn đó, ném đi xa 70, 80 mét, lại còn ném chính xác mục tiêu, huấn luyện viên Sử, sao anh không đi tham gia Olympic nhỉ? Ném lao, nâng tạ, nhất định sẽ phá kỉ lục thế giới!”
Mê Long cũng trợn to mắt: “Ây da, đậu má, huấn luyện viên Sử, anh quá đỉnh rồi, mẹ nó, quá đỉnh …”
Mặc dù Yến Vĩ Điệp không nói, nhưng cô ấy nhìn Sử Nam Bắc với ánh mắt ngưỡng mộ.
Sử Nam Bắc vô cùng hưởng thụ cảm giác này, hắn đứng thẳng người, tự đắc nói: “Chuyện nhỏ, không đáng nhắc tới…”
Bốp!
Ngay khi Sử Nam Bắc đang vênh mặt lên tận trời, Diệp Vĩnh Khang đã bất ngờ đá vào mông hắn một cái.
“Mẹ nhà cậu, ném xe đi mất rồi thì lát đi về bằng gì, đi bộ về à?”
Diệp Vĩnh Khang bó tay với tên này, chưa nói tới chuyện làm thế nào để về nếu không có xe vội, chỉ cần nói loại xe địa hình này có phí sửa cũng phải ba bốn triệu rồi, thế thì ra vẻ làm mẹ gì cơ chứ?
“Đại ca, có thể nể mặt tôi tí không?”
Sử Nam Bắc xoa mông khóc không ra nước mắt, mặc dù Diệp Vĩnh Khang thường xuyên đá hắn, nhưng trước mặt mấy học viên như vậy, hình tượng huy hoàng mà hắn dày công gây dựng lập tức sụp đổ mất rồi.
Hai người ở đó cãi cọ, Tần Phong và những người khác cũng cảm thấy thú vị khi xem cảnh này, không ngờ anh Diệp và huấn luyện viên Sử cũng có mặt trẻ con như vậy.
Nhưng có một người không thể thả lỏng nổi.
Mặc dù vừa chứng kiến cảnh Diệp Vĩnh Khang giết người bằng những lá bài bay, sức mạnh của Sử Nam Bắc cũng đã khiến tâm trạng của anh ta bình tĩnh lại rất nhiều.
Nhưng lúc này lại trở nên căng thẳng!
Người này là Phương Nhất Minh!
Không phải Phương Nhất Minh không ổn định về mặt cảm xúc, ngược lại anh ta vừa vặn là một người rất ổn định về mặt cảm xúc, vui buồn không lộ, về phương diện này nhiều bậc nhiều tuổi hơn còn cảm thấy không bằng.
Nhưng cảnh tượng anh ta nhìn thấy lúc này khiến anh ta không thể duy trì được cảm xúc ổn định nữa.
Anh ta nhìn thấy một sườn đồi nhỏ, đang từ từ tiến lại đây.
Khi sườn đồi chuyển động, kèm theo đó là tiếng leng keng của dây xích kéo lê trên mặt đất.
Chính xác mà nói, đó là một người, một người có thân hình khổng lồ!
Mặc dù Phương Nhất Minh chưa từng nhìn thấy hắn, nhưng không khó để đoán ra người này là ai!
Quái thú – Thái Sơn!
Trên giang hồ có quá nhiều lời đồn đại về người này, các loại phiên bản, không biết bản nào là thật, bản nào là bịa đặt.
Nhưng có một điều hoàn toàn chắc chắn – Thái Sơn là một kẻ mạnh mẽ và đáng sợ không thể tưởng tượng được!
“Anh Diệp, hắn đến rồi”.
Giọng của Phương Nhất Minh run lên.