“Ừ, được thôi”.
Diệp Vĩnh Khang khởi động cánh tay, cười nói: “Chỉ dạy thì không dám, xem như cùng mài giũa học hỏi lẫn nhau”.
Dứt lời, Diệp Vĩnh Khang giơ một thân dao ra, đánh về phía cổ tay Nhậm Thiên Nguyên nhanh như chớp.
Tốc độ này cực kỳ nhanh, hơn nữa lại quá đột ngột, ngay cả Nhậm Thiên Nguyên được xem là cao thủ đỉnh cao cũng không có bất kỳ cơ hội phản ứng trước đòn này.
Xoẹt!
Khẩu súng lục đen tuyền bỗng bay ra xa bảy tám mét từ trong tay Nhậm Thiên Nguyên.
Trán Nhậm Thiên Nguyên bỗng xuất hiện một lớp mồ hôi, sắc mặt cũng tái nhợt.
Là chiến sĩ hàng đầu, Nhậm Thiên Nguyên biết rất rõ cảnh tượng này có nghĩa là gì.
Nếu đối phương đã có thể đánh bay súng của ông ấy cũng có nghĩa là đối phương có thể giật được súng.
Mọi thứ trước mắt khiến ông ấy không có thời gian phản ứng lại.
Nếu cảnh tượng này xảy ra trên chiến trường thì đồng nghĩa với việc mình sắp chết.
Xoẹt!
Với tư cách là tổng chỉ huy chiến khu Thiên Hải – một trong năm chiến khu xuất sắc của nước Long Hạ, dĩ nhiên Nhậm Thiên Nguyên không phải là dạng tầm thường.
Sau một thoáng ngẩn người, ông ấy lập tức phản ứng lại theo bản năng, cả người nhảy vọt lên, nhanh như chớp vươn tay ra lấy lại vũ khí của mình.
Vũ khí là một phần quan trọng của một chiến sĩ.
Bất kể xảy ra chuyện gì cũng không thể để vũ khí rời khỏi mình.
Xoẹt!
Nhưng lúc Nhậm Thiên Nguyên vừa giơ tay ra, chỉ cảm thấy hoa mắt như thể có thứ gì đó xoẹt qua mắt.
Sau khi nhìn rõ là thứ gì, Nhậm Thiên Nguyên lại toát mồ hôi lạnh lần nữa.
Thế mà lại là Diệp Vĩnh Khang.
Cơ thể anh cũng nhảy lên cao tại chỗ, hơn nữa tốc độ nhanh đến mức khiến người ta không thể tin được, cứ như tên lửa được phát huy đến tốc độ cực đại.
So với anh thì tốc độ của Nhậm Thiên Nguyên như một chiếc lông vũ bay lất phất, có sự cách biệt cực lớn với một viên đạn có tốc độ cực lớn.
Soạt!
Diệp Vĩnh Khang bay thẳng qua đỉnh đầu Nhậm Thiên Nguyên, còn thuận lợi giật lấy khẩu súng lục ở giữa không trung.
Khoảnh khắc này Nhậm Thiên Nguyên có cảm giác thất vọng mà rất nhiều năm nay ông ấy chưa từng cảm nhận được.
Từ khi súng của ông ấy bị đối phương đánh bay, sau đó là tốc độ mà đối phương thể hiện đều khiến Nhậm Thiên Nguyên cảm thấy bất lực.
Cảm giác đó giống như một con cừu non đối mặt với một con sư tử đang phẫn nộ, không phải là cừu không có ý chí chiến đấu mà là hai bên không ở cùng một đẳng cấp.
Chẳng qua cảm giác thất bại này vẫn chưa kịp biến mất thì Nhậm Thiên Nguyên bỗng cảm thấy vai mình bị đầu ngón chân của đối phương khẽ chạm vào ở trong không trung.