“Không, đưa rồi”.
Thái Sơn lắc đầu, những sợi dây xích quanh cổ kêu leng keng: “Tôi đã ăn hết rồi, hết cả xương, nhưng tôi vẫn đói”.
Sư Tử Hà Đông xoa nhẹ hai bên thái dương, cố gắng giữ giọng nói nhẹ nhàng: “Thái Sơn, đi làm cho tôi một việc, sau khi xong việc, tôi sẽ cho cậu một trăm con gà quay, thêm một trăm con heo quay nữa. Thế nào?”
“A, có chuyện gì?”
Khi Thái Sơn nghe thấy những từ như gà quay và heo sữa quay, nước miếng ở khóe miệng hắn lập tức chảy ra như nước máy.
“Hãy giúp tôi giết một vài người, sau khi làm xong tôi nhất định sẽ đưa gà quay với heo quay cho cậu”.
Sư Tử Hà Đông cười nói.
Ông ta tàn bạo và độc tài, chỉ có ở trước mặt Thái Sơn, ông ta mới có thể dịu dàng và yêu chiều như vậy.
Không phải ông ta yêu thích Thái Sơn, mà bởi vì ông ta biết rằng mặc dù Thái Sơn là người của ông ta trên danh nghĩa, nhưng ông ta lại không thể tùy ý sử dụng, phải nói với bên kia bằng giọng điệu thương lượng.
Bằng không, nếu tên này mà nổi điên lên, có khi ông ta cũng chả thoát được tên này ấy chứ.
“Chuyện vặt vãnh như vậy, người đâu? Đúng rồi, thêm một trăm cân gạo nữa đi”.
Thái Sơn duỗi tay lau nước miếng trên khóe miệng, như thể hắn đã nhìn thấy gà quay, heo sữa và đống cơm bay về phía mình vậy.
“Được, muốn ăn bao nhiêu có bấy nhiêu”.
Sư Tử Hà Đông cười và nói: “Tuy nhiên, lần này, tôi bảo cậu giết ai thì cậu mới được giết, không được làm loạn”.
“Tôi biết rồi, cho tôi ra ngoài mau lên!”
Thái Sơn không thể đợi được nữa rồi.
Lúc này, bên cạnh cột mốc biên giới ở đối diện, Tần Phong cùng những người khác đang sùng bái Sử Nam Bắc đến mức cúi rạp đầu xuống đất.
“Huấn luyện viên Sử, anh quả không phải là người mà!”
“Hửm?”
“Anh chính là thần!”
Tần Phong nhìn Sử Nam Bắc bằng ánh mắt ngưỡng mộ: “Đậu, chiếc xe đó ít nhất cũng phải năm sáu tấn đó, ném đi xa 70, 80 mét, lại còn ném chính xác mục tiêu, huấn luyện viên Sử, sao anh không đi tham gia Olympic nhỉ? Ném lao, nâng tạ, nhất định sẽ phá kỉ lục thế giới!”
Mê Long cũng trợn to mắt: “Ây da, đậu má, huấn luyện viên Sử, anh quá đỉnh rồi, mẹ nó, quá đỉnh …”
Mặc dù Yến Vĩ Điệp không nói, nhưng cô ấy nhìn Sử Nam Bắc với ánh mắt ngưỡng mộ.
Sử Nam Bắc vô cùng hưởng thụ cảm giác này, hắn đứng thẳng người, tự đắc nói: “Chuyện nhỏ, không đáng nhắc tới…”
Bốp!
Ngay khi Sử Nam Bắc đang vênh mặt lên tận trời, Diệp Vĩnh Khang đã bất ngờ đá vào mông hắn một cái.
“Mẹ nhà cậu, ném xe đi mất rồi thì lát đi về bằng gì, đi bộ về à?”
Diệp Vĩnh Khang bó tay với tên này, chưa nói tới chuyện làm thế nào để về nếu không có xe vội, chỉ cần nói loại xe địa hình này có phí sửa cũng phải ba bốn triệu rồi, thế thì ra vẻ làm mẹ gì cơ chứ?