“Bên đó là khu nhà làm việc của cán bộ, phòng làm việc của tôi cũng ở trên đó”.
Nhậm Thiên Nguyên biết Diệp Vĩnh Khang có ý gì, lên tiếng nói: “Kinh phí mà bên trên cấp cho chúng tôi quả thực không ít, thế nhưng tôi không muốn dùng tiền vào mấy thứ chẳng có tác dụng gì”.
“Toà làm việc là nơi dùng để làm việc, có thể che mưa chắn gió và có cái bàn cái ghế là được rồi, mặc dù toà nhà này đã được xây dựng lâu năm nhưng vẫn rất kiên cố, dùng thêm hai mươi năm nữa cũng không thành vấn đề”.
“Phần lớn kinh phí, tôi đều dùng cho trang bị của chiến sĩ và việc huấn luyện, chiến sĩ của chúng ta ngoại trừ việc là chiến sĩ thì cũng là người sống bằng xương bằng thịt, cũng là bảo bối vô giá ở trong mắt cha mẹ”.
“Chiến tranh vô cùng tàn khốc, không tránh khỏi việc đổ máu và hi sinh, việc tôi có thể làm là mạnh tay đổ tiền lên người bọn họ, để họ nhận được sự huấn luyện khoa học và tốt nhất”.
“Sau đó thay đổi cho họ những trang bị tốt nhất, để bọn họ dùng những loại súng chuẩn xác nhất, mặc áo giáp và mang mũ chống đạn tốt nhất”.
“Tôi sẽ nghĩ mọi cách để giảm thương vong của các chiến sĩ xuống mức thấp nhất, dù chỉ tăng thêm vài phần trăm sống sót thì tôi cũng sẽ nỗ lực để giành lấy”.
“So với việc xây dựng mấy toà nhà xa hoa nhưng không thực tế kia thì chi bằng tiết kiệm số tiền này dùng cho các chiến sĩ”.
“Một ngày nào đó lỡ như chiến tranh xảy ra, mấy toà làm việc đẹp đẽ không giết nổi địch, nhưng chiến sĩ của chúng ta thì có thể!”
Nghe thấy vậy, Diệp Vĩnh Khang không ngừng gật đầu, có thể có một người chỉ huy giống như vậy là phúc của cả chiến khu Thiên Hải, cũng là phúc của mỗi một người chiến sĩ trong chiến khu Thiên Hải.
“Quân hầu, tôi có một vấn đề bạo dạn muốn hỏi, vẫn mong quân hầu đừng để bụng”.
Nhậm Thiên Nguyên đột nhiên lên tiếng.
Diệp Vĩnh Khang cười ha ha nói: “Ông đang muốn hỏi tại sao tôi còn trẻ như vậy mà đã có thể được phong làm hầu quân tướng có phải không?”
Thật ra ngay từ ban đầu, Diệp Vĩnh Khang đã nhìn ra được ánh mắt không thích hợp lắm của Nhậm Thiên Nguyên khi mới nhìn thấy anh.
Mặc dù từ đầu tới cuối vẫn tỏ ra rất lịch sự, không vì bản thân còn trẻ tuổi mà tỏ ra khinh thường hay ngạo mạn.
Thế nhưng Diệp Vĩnh Khang vẫn có thể nhìn ra vẻ hoài nghi của Nhậm Thiên Nguyên, mấy lần ông ấy mở miệng nhưng đều không nói gì cả.
“Trước khi tôi trả lời, ông trả lời tôi một vấn đề trước đã, ông cảm thấy đánh giá địa vị của một người thì cái gì quan trọng nhất, là lai lịch hay là năng lực?”
Diệp Vĩnh Khang cười hỏi.
“Thực lực!”
Nhậm Thiên Nguyên không chút do dự đáp: “Ở trên chiến trường, bom đạn sẽ không lựa chọn đi đường vòng chỉ vì lai lịch của ai ghê gớm hay tuổi tác của ai cao cả”.
“Quân địch cũng sẽ không vì mình già mà nhượng bộ, tôi không hiểu những hệ thống khác thế nào, nhưng ở chiến khu Thiên Hải, khi tôi cất nhắc một người thì chẳng quan tâm gì ngoài thực lực!”
“Nếu như không có thực lực tuyệt đối, dù tuổi tác có cao, quan hệ có rộng thì ở nơi này cũng chỉ là một người lính quèn mà thôi, nếu như không đạt tiêu chuẩn thì tôi cũng sẽ đào thải bất cứ lúc nào!”
“Thế nhưng nếu như ai có thể dùng thực lực để cho tôi tâm phục khẩu phục, dù chỉ là tân binh vừa mới nhập ngũ một ngày, chỉ cần có đủ bản lĩnh thì ngay cả vị trí này của tôi cũng có thể cho cậu ta ngồi vào bất cứ lúc nào!”