Hạ Huyền Trúc vội vàng nói với mọi người: “Chuyện này cứ nghe theo chỉ đạo của Vĩnh Khang đi, bây giờ tôi chính thức trao quyền cho Diệp Vĩnh Khang làm tổng phụ trách của chương trình biểu diễn lần này!”
Lúc này mọi người trong phòng họp mới gật đầu, bày tỏ việc sẽ làm theo chỉ đạo.
Diệp Vĩnh Khang và Hạ Huyền Trúc nhìn nhau cười ăn ý.
Trước giờ, hai người cùng nhau trải qua quá nhiều việc, sự ăn ý không cần nói ra lời cũng đã được hình thành từ lâu.
Mặc dù đến tận lúc này Hạ Huyền Trúc vẫn không biết Diệp Vĩnh Khang rốt cuộc muốn làm gì, cũng không hoàn toàn tin tưởng Diệp Vĩnh Khang có thể ngăn được phong ba.
Chỉ cần anh nói thì Hạ Huyền Trúc nhất định ủng hộ mà không cần lý do.
Bởi vì Diệp Vĩnh Khang là người mà cô tin tưởng nhất trên đời!
Sau khi cuộc họp kết thúc, Hạ Huyền Trúc cũng không hỏi nhiều, bởi vì cô biết Diệp Vĩnh Khang đã nói như vậy ắt là có lý do của anh.
“Vợ yêu, em làm việc đi, anh qua chỗ Tiểu Quách uống ly trà tán dóc một lúc nhé”.
Diệp Vĩnh Khang cười nói.
“Vâng, anh đi đi, có chuyện gì thì anh cứ sắp xếp luôn là được, em đã đánh tiếng với công ty rồi, chỉ cần liên quan đến buổi biểu diễn thì anh có thể quyết định trực tiếp mà không cần xin phép em”.
Hạ Huyền Trúc mỉm cười trả lời Diệp Vĩnh Khang, sau đó còn nhắc nhở thêm: “Còn chuyện này nữa, sau này anh nói riêng với em thì cũng được”.
“Nhưng với sếp Quách thì đừng cứ mở miệng ra là Tiểu Quách này kia, dù em không biết vì sao ông ấy luôn cung kính với anh nhưng suy cho cùng người ta cũng là ông vua trong lĩnh vực truyền thông Giang Bắc, dựa theo tuổi tác cũng có thể coi là trưởng bối của anh rồi”.
“Xì, ông ta á? Trưởng bối của anh ư?”
Diệp Vĩnh Khang bĩu môi: “Cho dù ông ta có gọi anh là ông nội thì anh cũng phải cân nhắc xem có nên nhận đứa cháu này hay không”.
“Anh gọi Tiểu Quách thân thiết như vậy, trong lòng ông ta cực kỳ sung sướng đấy, thôi không nói nữa, cứ vậy đã”.
Diệp Vĩnh Khang phất tay một cái, sau đó đi ra ngoài với bộ dạng cà lơ phất phơ.
Hạ Huyền Trúc dở khóc dở cười nhưng trong mắt cô tràn đầy vẻ hạnh phúc và tự hào.
Tự hào vì cô có thể lấy được một người chồng xuất sắc đến vậy và hạnh phúc vì người chồng ấy lại vô cùng chiều chuộng mình.
Nhưng cô không biết, thật ra thì những gì Diệp Vĩnh Khang vừa nói không phải là nói đùa.
Nếu Diệp Vĩnh Khang dùng cách xưng hô chính thức để gọi Quách Thụy Hoa mới đúng là xem ông ta như người ngoài.
Huống hồ Quách Thụy Hoa cũng biết, chỉ dựa vào bản lĩnh và thân phận đáng sợ khó lường của Diệp Vĩnh Khang, anh gọi ông ta một tiếng Tiểu Quách cũng là quá hợp tình hợp lý.
“Tiểu Quách, vợ tôi mới nói sau này tôi không được gọi ông là Tiểu Quách nữa”.
Diệp Vĩnh Khang đi vào phòng trà, khoan thai ngồi xuống, cười nói với Quách Thụy Hoa.
“Hả? Sao lại thế, tôi làm sai chuyện gì rồi ư?”
Quách Thụy Hoa vô cùng lo lắng, ông ta rất để ý cách xưng hô “Tiểu Quách” này, điều này nói rõ cậu Diệp xem ông ta như người thân cận bên cạnh mình.