Vẻ mặt của Quách Thụy Hoa đột ngột thay đổi sau khi nghe xong: “Đúng vậy, nếu con chó đó đã nhắm vào lão Hoàng, tôi và cả anh Diệp nữa, hắn sẽ ko tha cho bất kì ai đâu!”
“Cậu Tần, cậu nhanh chóng điều người đến bảo vệ chị dâu và bé con đi, chúng tôi sẽ qua đó ngay …”
Sau khi đoán rằng vợ và con gái của Diệp Vĩnh Khang có thể gặp nguy hiểm, cả hai trở nên đặc biệt lo lắng.
“Không cần”.
Tuy nhiên, Diệp Vĩnh Khang lại vô cùng bình tĩnh, khóe miệng còn hiện lên một nụ cười ung dung: “Đừng lo, vợ và con gái tôi sẽ không xảy ra chuyện gì đâu”.
“Hả?”
Tần Hạc thắc mắc nói: “Anh Diệp, ý anh là con chó đó sẽ không gây phiền phức cho chị dâu và bé con à? Nhưng đây không phải là phong cách của hắn”.
Diệp Vĩnh Khang lắc đầu cười nói: “Hắn nhất định sẽ quay lại, chắc giờ cũng sắp tới nơi rồi”.
“Vậy……..”
“Đừng nói nữa, sau này hai người sẽ biết”.
Diệp Vĩnh Khang giơ tay ngắt lời hai người, sau đó lấy điện thoại di động ra, gửi đi một tin nhắn, nội dung tin nhắn rất đơn giản, chỉ có hai chữ: “Để sống”.
Gửi tin nhắn xong, anh cười với Tần Hạc và Quách Thụy Hoa: “Hắn làm như vậy chính ra lại đỡ được bao nhiêu, Tần Hạc, anh vào nhà Hoàng Thử Lang tìm xem có trà không, pha lấy vài chén, vật vã cả ngày còn chưa uống được miếng trà nào đây này”.
“Nhưng …”
Tần Hạc ngẩn ra, đầu đầy dấu chấm hỏi, nhưng cuối cùng cũng không hỏi, chỉ thở dài đi vào biệt thự của Hoàng Thử Lang tìm trà.
Ba người họ yên vị uống trà ở đình viện trong sân biệt thự Hoàng Thử Lang.
Trà là loại Đại Hồng Bào rất ngon, nhưng lúc này Tần Hạc và Quách Thụy Hoa nuốt không trôi, lông mày cau lại, trên mặt tràn đầy lo lắng và khó hiểu.
Diệp Vĩnh Khang thì lại ung dung thưởng thức món trà hảo hạng, tận hưởng hương trà do Đại Hồng Bào hảo hạng mang lại.
Mặc dù Tần Hạc và Quách Thụy Hoa không hỏi gì nhưng trong lòng họ cảm thấy rất khó hiểu.
Họ đều biết rằng vợ và con gái của Diệp Vĩnh Khang chắc chắn là ngòi nổ của anh, hậu quả của việc chọc vào họ còn đáng sợ hơn là chọc vào chính chủ.
Nhưng tại sao Diệp Vĩnh Khang lại cư xử như thể chả có chuyện gì vào lúc này thế?
“Hai người đừng lo lắng. Để tôi nói với hai người. Thứ nhất, lão Hoàng và vợ con của Tiểu Quách chắc hẳn lúc này đang ở nhà của Tiểu Quách”.
“Thứ hai, nhiều nhất trong vòng mười phút nữa sẽ được đối mặt với tên ái nam ái nữ kia để hỏi lý do tại sao hắn muốn ra tay với chúng ta”.
Nghe xong lời này, Tần Hạc và Quách Thụy Hoa càng thêm bối rối, không hiểu Diệp Vĩnh Khang làm sao lại biết được hai tin tức này.
“Anh Diệp, nếu đã như vậy, hay là giờ tôi sai người đi đến nhà lão Quách xem sao?”
Tần Hạc thận trọng hỏi.