"Thật không ngờ đấy, cậu chủ thò lò mũi xanh trước kia bây giờ đã thành cao thủ rồi, tôi nghĩ lão phu nhân mà biết chắc chắn sẽ rất kích động đây".
"Như này đi, đã gặp mặt nhau ở đây chứng tỏ là có duyên phận.
Phiền cậu chủ đi thêm vài bước nữa.
Chúng ta cùng nhau tới phòng trà ôn lại chuyện xưa.
Chúng ta đã nhiều năm không gặp rồi.
Không biết ý cậu chủ thế nào?"
Cạnh đấu trường có phòng trà dành riêng cho khách VIP.
Diệp Thiên Minh rót hai ly rượu đỏ, đưa cho Diệp Vĩnh Khang một ly, cười nói: "Cậu chủ, đã lâu không gặp, uống một ly đi, sau khi uống xong chúng ta sẽ cùng nhau về nhà, tôi nghĩ lão phu nhân mà gặp cậu, nhất định sẽ rất vui cho mà xem".
Diệp Vĩnh Khang không đưa tay đón ly rượu, mà cười khẩy: "Xem ra Lục Đào không hề chuyển lời của tôi rồi".
"Lần trước tôi đã nói với ông ta rất rõ ràng rồi.
Tôi với nhà họ Diệp đã không còn quan hệ gì nữa từ lâu rồi, ân oán trước đây đều đã được xóa sạch".
"Nhưng nếu có kẻ nào dám chọc vào tôi, tôi sẽ giết hết không tha!"
Giống như Diệp Thiên Minh, Lục Đào cũng là vệ sĩ của nhà họ Diệp.
Chỉ là cấp bậc của Diệp Thiên Minh cao hơn nhiều so với Lục Đào, điều này có thể nhìn ra từ họ của bọn họ.
Trong gia tộc nhà họ Diệp, ngoại trừ chính tông trong dòng, những người còn lại chỉ đủ tư cách mang họ Diệp sau khi đạt đến trình độ nhất định.
"Ha ha ha, cậu Diệp của tôi ơi, xem ra mặc dù mấy năm qua cậu đã có được chút bản lĩnh, nhưng chỉ số thông minh của cậu vẫn rất ngây thơ như vậy".
"Lục Đào đó đối với nhà họ Diệp còn không bằng một con chó.
Nhà họ Diệp tầm cỡ đến thế nào chắc tôi không cần phải nói nữa đúng không?"
"Tuy rằng không biết những năm qua cậu đã trải qua những gì, nhưng cậu cho rằng chỉ cần chút bản lĩnh đó là có thể chống lại nhà họ Diệp sao?"
"Cậu chủ, nghe tôi khuyên một câu, tốt nhất cậu nên ngoan ngoãn trở về cùng tôi thì tốt hơn, hợp tác một chút.
Nói không chừng nếu lão phu nhân vui sẽ tiếp tục cho cậu ở lại nhà họ Diệp cũng nên".
"Bằng không, nếu như nhà họ Diệp đã có thể tiến hành gia pháp với cậu một lần thì có thể làm lần hai, lần ba, tôi hi vọng cậu sẽ cân nhắc kỹ!"
Loạt xoạt--
Ngay khi Diệp Thiên Minh vừa dứt lời, mười mấy người đàn ông mặc đồ đen vạm vỡ đột nhiên từ bên ngoài xông vào, lấy súng ra nhắm vào trán Diệp Vĩnh Khang.
"Cậu chủ, hay là chúng ta đánh cược đi, nếu như cậu có thể nhanh hơn đạn, hôm nay tôi sẽ để cậu đi".
"Chỉ là phải xem xem cậu chủ có gan đánh cược với tôi hay không thôi, nếu không thì ngoan ngoãn theo tôi về đi".
Diệp Thiên Minh lắc nhẹ ly rượu đỏ trong tay, khóe miệng cong lên một tia châm chọc cùng khinh thường.