Rừm rừm!
Lúc này, tiếng động cơ ầm ầm đột nhiên truyền đến từ một nơi cách đó không xa.
Mọi người cùng đưa mắt nhìn sang, trông thấy ít nhất hơn trăm chiếc xe do một chiếc Hummer thân dài dẫn đầu giống như một đám dã thú gầm rú cùng lao tới nơi này.
“Đến rồi, Sư Tử Hà Đông!”
Phương Nhất Minh lập tức toát mồ hôi lạnh.
Mặc dù anh ta đã biết lần này Sư Tử Hà Đông sẽ kéo cả hang ổ tới, thế nhưng tận mắt chứng kiến cảnh tượng này vẫn khiến anh ta thót tim!
“Mẹ kiếp, cảm giác áp chế mạnh thật!”
Ngay cả Tần Phong vẫn luôn cười đùa bỡn cợt cũng không khỏi cảm thán thốt ra một câu.
Mê Long và Yên Vĩ Điệp bên cạnh cũng bất giác cảm thấy lo lắng.
“Xem ra tên Sư Tử Hà Đông này cũng không phải hoàn toàn chỉ là hư danh”.
Diệp Vĩnh Khang điềm nhiên cười nói: “Người chưa đến mà khí tức tàn bạo đã đến trước rồi, điều này khiến tôi nhớ lại cảm giác trước kia có một lần khi đi thực thi nhiệm vụ ở thảo nguyên Châu Phi bị sư tử nhìn chằm chằm”.
“A, Vĩnh Khang anh từng gặp phải chuyện như vậy rồi sao?”
Trần Tiểu Tuý hiếu kỳ hỏi: “Sau đó thì sao?”
Sử Nam Bắc cười tiếp lời: “Khi đó chúng tôi đang buồn phiền vì cái ăn, vừa hay tối đó lại có bữa sư tử nướng, mùi vị ngon khỏi nói”.
“Ha ha, mấy anh đúng là thú vị, lần sau mà gặp chuyện như thế nhất định phải dẫn em theo đấy”.
Trần Tiểu Tuý vừa sùng bái vừa hiếu kỳ trước những trải nghiệm này của Diệp Vĩnh Khang, ở trước mặt Diệp Vĩnh Khang, cô ấy không còn là một người phụ nữ mạnh mẽ, không còn là người phụ nữ tài giỏi cao không với tới của Giang Bắc mà chẳng qua chỉ là người phụ nữ nhỏ bé của một người đàn ông mà thôi.
“Được, lần sau mà có cơ hội nhất định sẽ dẫn theo em”.
Diệp Vĩnh Khang mỉm cười rồi khẽ nhéo lên bên má phúng phính của Trần Tiểu Tuý.
Từ tối qua tới sáng sớm ngày hôm nay, Diệp Vĩnh Khang đã nghĩ thông suốt những điều này rồi.
Bản thân là đàn ông cặn bã cũng được, kẻ phụ bạc cũng được, dù gì loại cảm xúc này cũng khắc chế không nổi, nếu như đã xảy ra rồi thì không cần phải kiêng kị gì nữa.
Còn về Trần Tiểu Tuý thì càng không cần tính toán, mặc dù trước khi cô ấy gặp Diệp Vĩnh Khang tuyệt đối chưa từng nghĩ đến chuyện một ngày nào đó mình sẽ làm người thứ ba chen chân vào mối quan hệ của người khác.
Thậm chí cô ấy còn vô cùng chán ghét loại người này, cho rằng loại đàn bà này không có nhân tính, không có giới hạn.
Mãi tới khi sự việc này xảy ra với chính bản thân mình thì cô ấy mới hiểu ra, mang danh người thứ ba cũng được, cả đời bị trói vào cột sỉ nhục cũng chẳng sao.
Chỉ cần có thể ở bên cạnh anh ấy, không có tương lai không quan trọng, quan trọng là được ở bên anh ấy nhiều thêm một giây thì cô ấy sẽ hạnh phúc thêm một giây.
Đoàn xe dừng lại cách khoảng ba mươi mét phía trước.
“Diệp Vĩnh Khang!”
Sư Tử Hà Đông nhảy ra từ trong con xe Hummer thân dài, ánh mắt khoá chặt lấy Diệp Vĩnh Khang.