"À à...!ở trong có rất nhiều tiền đó, bảo anh đi thì anh cứ đi đi, lải nhải cái gì, mau lên!”
Trương Hiểu Đan sốt ruột thúc giục.
Diệp Vĩnh Khang quay đầu liếc nhìn Trương Hiểu Đan, sau đó mở cửa xe đi về phía thang máy, không nói lời nào.
Nhìn thấy cửa thang máy từ từ đóng lại, Trương Hiểu Đan thở ra một hơi dài, trong mắt hiện lên một tia áy náy, thở dài nói: "Diệp Vĩnh Khang, vì sự an nguy của gia đình dì, tôi chỉ có thể nói xin lỗi với anh thôi!"
Lúc này, Diệp Vĩnh Khang đã đi thang máy đến cổng phòng tập boxing ở tầng sáu.
Cửa nhẹ nhàng khép lại, Diệp Vĩnh Khang mở cửa bước vào, thấy bên trong không có một ai.
Diệp Vĩnh Khang hít sâu một hơi, đút hai tay vào túi quần, nhẹ giọng nói: "Đi ra cả đi, không phải lo, chỉ có mình tao thôi".
Dứt lời, hàng chục người đàn ông lực lưỡng, mặc áo vest hung ác đột nhiên lao ra từ hai phòng bên cạnh.
Đao Kiệt từ từ bước ra khỏi đám đông với một cánh tay buông thõng.
"Người anh em, không ngờ đúng không, mới đó mà đã gặp lại nhau rồi này".
Đao Kiệt ngậm điếu thuốc trong miệng, nhìn Diệp Vĩnh Khang bằng ánh mắt khiêu khích.
"Muốn gì thì nói đi, giải quyết một lần cho xong".
Diệp Vĩnh Khang vì chuyện của Sử Nam Bắc mà hơi phiền muộn, giọng điệu cũng trở nên yếu ớt.
Trên thực tế, khi Trương Hiểu Đan bảo anh ra ngoài vừa nãy, anh đã đoán được đối phương muốn làm gì rồi.
Sở dĩ không vạch trần cô ta là bởi vì Diệp Vĩnh Khang cũng muốn nhanh chóng giải quyết đống chuyện lộn xộn này.
"Ồ!"
Đao Kiệt vừa nghe xong, lập tức trở nên cao hứng: "Người anh em, phải nói mày rất có bản lĩnh đấy, nhưng sao đầu óc lại ngu thế chứ? Mày nghĩ tụi tao sẽ đấu một chọi một với mày đấy à?"