“Tóc hơi vàng và chẻ ngọn một chút, sau bớt thức khuya lại, bổ sung protein vào”.
Diệp Vĩnh Khang xem xét sợi tóc, cười thốt ra một câu rồi lấy ra một viên đạn từ trong hộp đạn, buộc tóc vào chính giữa viên đạn, sau đó lắc nhẹ trước mặt.
Nhóm người bên cạnh không hiểu Diệp Vĩnh Khang đang làm gì, nhưng không ai lên tiếng, chỉ tò mò nhìn.
Diệp Vĩnh Khang buộc sợi tóc lên viên đạn như vậy rồi để nó đung đưa tầm khoảng hai mươi cái, sau đó cười nói: “Chính là nó”.
Tiêu Chấn vẻ mặt bối rối: “Anh Diệp, tôi muốn hỏi, anh vừa làm gì vậy?”
Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của Tiêu Chấn, Diệp Vĩnh Khang không chút do dự chỉ điểm cho ông ta, nói: “Dù đạn đều cùng một dây chuyền lắp ráp, chúng có hình dáng và trọng lượng tương đương nhau”.
“Nhưng có câu nói là tuyệt đối không có hai quả trứng gà giống nhau, và đạn cũng vậy”.
“Cho dù là cùng một dây chuyền lắp ráp, cùng một loại đạn, cùng một lô, những cũng sẽ có sai lệch nhỏ”.
“Mặc dù những lỗi này không ảnh hưởng đến việc xạ kích thông thường, nhưng những lỗi này có thể đóng vai trò quyết định khi thực hiện xạ kích đặc biệt ở khoảng cách cực xa với độ chính xác cao”.
Diệp Vĩnh Khang nói, vươn tay chỉ vào mục tiêu cách 3.500 mét: “Khoảng cách mục tiêu là 3.512 mét, độ ẩm không khí là từ 75 đến 80”.
“Góc là bốn mươi chín độ rưỡi, ánh sáng phù hợp. Bởi vì chúng ta sẽ phải đối phó với quy tắc gió bất thường sau đó, hình dạng và trọng lượng của viên đạn phải được kiểm soát trong phạm vi năm microgam trở lên”.
“Tôi đã chọn hơn 20 viên đạn, chỉ có viên này phù hợp với tiêu chuẩn”.
Xoạt xoạt xoạt —— Diệp Vĩnh Khang đang nói thì nghe thấy tiếng sột soạt, ngẩng đầu nhìn thì thấy Tiêu Chấn không biết đã tìm ở đâu ra được một cuốn sổ, đang chăm chỉ ghi lại những gì anh vừa nói.
“Đội trưởng Tiêu, ông ghi mấy cái cỏn con đó làm gì?”
Diệp Vĩnh Khang nghi hoặc nói.
Tiêu Chấn đang loay hoay viết, nghiêm nghị nói: “Đây là những kinh nghiệm quý báu, tôi phải ghi lại, về còn học thuộc”.
Diệp Vĩnh Khang dở khóc dở cười: “Nhớ kỹ mấy thứ này cũng vô dụng”.
“A? Vậy sao mới hữu dụng?”
Tiêu Chấn nghi ngờ nói.
Diệp Vĩnh Khang cười nhạt một tiếng, nhìn lên bầu trời đầy mây ngói, nhẹ giọng nói: “Năm phút nữa ông sẽ biết”.
Quả nhiên, chỉ năm phút sau, bầu không khí tĩnh lặng ban nãy đột nhiên nổi gió.
Tình hình lúc này giống hệt như khi vụ án xảy ra đêm qua.
Xoạch — Đúng lúc này, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên giơ súng lên.
Sắc mặt của những người gần đó nghiêm lại.
Bởi vì vào lúc Diệp Vĩnh Khang giơ súng lên, bọn họ đột nhiên nhận ra ánh mắt anh giống như đã biến thành người khác vậy.
Lúc này Diệp Vĩnh Khang đã hoàn toàn mất đi vẻ hờ hững vừa rồi, vẻ mặt và ánh mắt vô cùng yên tĩnh, toàn thân bất động, khẩu súng bắn tỉa, tựa hồ hoàn toàn dung hợp với anh.
Súng là anh, anh là súng!
Cùng lúc đó, Diệp Vĩnh Khang bắt đầu toát ra khí tức làm người khác phải kinh hồn, cảm giác này giống như một ngọn núi lớn vững vàng trên mặt đất, mặc cho sóng to gió lớn, cũng sẽ không nhúc nhích!
“Hướng gió là 46 tây 0,20, 61 tây nam 0,44 và 52 đông nam 0,99!”