"Tiểu Như, cô bị sao vậy? Chẳng nhẽ cô vừa bán biệt thự ở khu A à?"
Vài nhân viên tư vấn bán hàng bên cạnh bối rối hỏi.
Biệt thự ở Sơn Thủy Hoa Môn chia làm ba khu A, B, C.
Khu A là khu có các biệt thự là cao cấp nhất, nếu bán được một căn, là có thể trả trước tiền đặt cọc cho một căn nhà thương mại trong khu đô thị đấy.
"Không, anh ấy mua khu B".
Tiểu Như bàng hoàng đáp.
Mấy người bán hàng cắt lời: "Bán khu B mà cô đã kích động như vậy, tôi còn tưởng khu A kìa".
Người bán hàng già đột nhiên nói thêm: "Anh ấy có mua khu B, nhưng anh ấy nói không thích bị người ở trên cao coi thường nên tiện thể mua mấy căn kia luôn …"
Gì!
Toàn bộ phòng kinh doanh bùng nổ trong tích tắc.
Mua một biệt thự ở khu B, tiện thể mua căn biệt thự tiêu chuẩn ở khu A luôn, bởi vì không muốn người sống bên trên coi thường?
Lúc này Diệp Vĩnh Khang chả tỏ ra là mình vừa làm chuyện gì to tát, hai căn biệt thự đã tiêu tốn của anh tổng cộng năm trăm ba mươi triệu, nhưng đối với Diệp Vĩnh Khang, số tiền đó chỉ là mấy con số vô nghĩa.
Trong mắt anh, tất cả các mặt hàng trên thế giới này chỉ có hai loại, thích và không thích.
Về giá cả thì không là gì cả, chỉ cần anh thích thì bỏ ra mười tỷ để mua một cây kẹo mút cũng không thành vấn đề.
Sau khi mua nhà, Diệp Vĩnh Khang đến thẳng cửa hàng 4S, vợ anh đi làm mỗi ngày, không thể ngày nào cũng chen lấn trên xe buýt, phải kiếm xe cho cô mới được.
Sau khi lượn quanh một vòng trong cửa hàng 4S, Diệp Vĩnh Khang vẫn không tìm được một chiếc xe phù hợp với khí chất của Hạ Huyền Trúc.
Khi anh chuẩn bị rời đi, chợt thấy trên tường có in hình quảng cáo của một chiếc Porsche Cayenne, mắt anh sáng lên, anh chỉ vào tường và nói: "Chiếc Cayenne đó có sẵn không? Kiểu có thể lái đi luôn ấy được ấy?"
Nhân viên bán hàng vội nói: "Có ạ, vừa hay chỉ còn đúng một chiếc thôi".
"Quẹt thẻ".
Diệp Vĩnh Khang trực tiếp lấy thẻ ngân hàng ra.
Nhân viên bán hàng: "Hả?"
"Có vấn đề gì không?".