Hoàng Thử Lang ưỡn ngực, cười nói: “Hoàng Thử Lang là tên của tôi, còn Dung Nhã là tên hiệu của tôi, bởi vì thường ngày tôi thích nhất là thơ của Nạp Lan Dung Nhã thời nhà Thanh, thích văn phong hàm xúc và cảnh vật thê lương của ông ấy, do đó tôi mới dùng hai từ Dung Nhã để đặt tên hiệu của mình”.
Sau khi nói xong, Hoàng Thử Lang sợ Hạ Huyền Trúc vẫn chưa hiểu nên lại kiên nhẫn giải thích: “Quan Vũ có tên hiệu là Vân Trường, còn Hoàng Thử Lang tôi có tên hiệu là Dung Nhã”.
Hạ Huyền Trúc ôm bụng cười nghiêng ngả, cô nghĩ người này hài hước quá đi mất.
Không ngờ ông trùm thế giới ngầm Giang Bắc – Hoàng Thử Lang, nổi tiếng hung dữ lại là một người đáng yêu như vậy.
“Được, tôi biết rồi Hoàng Dung Nhã, hôm nay thật sự cảm ơn anh, khi khác tôi sẽ mời anh một bữa”.
Hạ Huyền Trúc bị Hoàng Thử Lang chọc cười, vui đến mức chủ động mời hắn ăn cơm.
“Được, cứ quyết định vậy nhé, tôi sẽ mời, tôi là hội viên kim cương của nhà hàng Đường Triều. Đến lúc đó tôi sẽ gửi tin nhắn cho chị, à mà, chị dâu kết bạn Zalo đi”.
Hoàng Thử Lang vui mừng khôn xiết, nếu như được Hạ Huyền Trúc công nhận thì chẳng phải sau này có thể trở thành nhân vật có tầm ảnh hưởng cực lớn trước mặt anh Diệp sao?
“Tên của anh là Saxophone Ưu Buồn ư?”
Hạ Huyền Trúc không khỏi sững sờ khi nhìn thấy tên Zalo của Hoàng Thử Lang.
Hoàng Thử Lang khẽ cười gật đầu: “Vâng ạ”.
“Anh biết chơi Saxophone sao?”
Hạ Huyền Trúc hiếu kỳ hỏi, bởi vì cô thật sự không có cách nào liên hệ một thứ tao nhã như đàn Saxophone với người bất luận là ngoại hình hay quần áo đều tương đối có “nội hàm” đang đứng trước mắt lại với nhau.
“Đương nhiên rồi”.
Hoàng Thử Lang nói xong, đột nhiên bày ra vẻ mặt phiền muộn, khẽ thở dài nói: “Thế nhưng đã lâu lắm rồi tôi không chơi nữa”.
“Tại sao?”
Hạ Huyền Trúc hiếu kỳ hỏi.
Hoàng Thử Lang hít sâu vào một hơi, không trả lời, chỉ ngẩng đầu một góc bốn mươi lăm độ nhìn lên bầu trời, vành mắt hơi ửng đỏ, yết hầu khẽ chuyển động lên xuống.
“Xin lỗi, xin lỗi, nhắc đến chuyện buồn của anh rồi”.
Hạ Huyền Trúc thấy vậy thì vội vàng xin lỗi.
Hoàng Thử Lang cười gượng, giơ tay nói: “Không sao, chuyện đã qua thì cứ để nó qua đi, thời gian sẽ xoá nhoà tất cả, chị dâu, chiều nay tôi phải đi nghe một buổi hoà nhạc nên phải đi trước đây, có gì liên lạc sau nhé”.
Nói xong, Hoàng Thử Lang quay người, ngồi vào trong xe rời đi.
Hạ Huyền Trúc ngơ ngác tại chỗ, nhìn theo chiếc xe đã đi xa, một lúc sau mới quay đầu lại nhìn Diệp Vĩnh Khang nói: “Người này ra vẻ ghê thật đấy”.
Phì… Diệp Vĩnh Khang không nhịn được mà phì cười, đôi nam nữ đứng trước cửa khách sạn, không buồn quan tâm tới hình tượng mà phá lên cười ha ha.
Thế nhưng trận cười ngắn ngủi này cũng không thể ngăn cản được sóng to gió lớn mà Hạ Huyền Trúc sắp phải đối mặt tiếp theo đây.
Hôm đó, Lưu Tử Phong đã ngồi chuyến bay gần nhất rời khỏi Giang Bắc, trở về địa bàn của mình ở Hỗ Thị.