Vốn dĩ cô ấy muốn an ủi Hạ Huyền Trúc vài câu, nhưng không ngờ Hạ Huyền Trúc lại quay đầu cười với cô ấy trước: “Đừng sợ, bọn họ không phải đối thủ của Vĩnh Khang”.
Hạ Huyền Trúc nói những điều này không phải vì cô to gan, cũng không phải vì cô không quan tâm đến Diệp Vĩnh Khang.
Mà là sau khi hai người ở với nhau được một thời gian, sau khi cùng nhau trải qua một số chuyện, Hạ Huyền Trúc đã nảy sinh một loại tin tưởng cực độ đối với Diệp Vĩnh Khang.
Bất kể lần nào xảy ra chuyện lớn gì, chỉ cần Diệp Vĩnh Khang ra mặt, thì không có chuyện nào là không giải quyết được cả.
Mà cô cũng không phải loại phụ nữ cứ gặp chuyện là la làng oai oái.
Đánh người quả thực là một hành vi xấu, nhưng súng đã lên nòng, nếu lúc này cô tiến lên can ngăn hoặc kéo Diệp Vĩnh Khang ra, rất có thể Diệp Vĩnh Khang sẽ vì bị bó buộc mà chịu thiệt thòi.
Tất cả những gì cô có thể làm là yên lặng tránh sang một bên, không gây phiền phức cho người đàn ông của mình.
Bốp bốp bốp!
Quả nhiên, Diệp Vĩnh Khang đã không làm Hạ Huyền Trúc thất vọng, đám vệ sĩ mang theo gậy gộc vừa tiến lại gần Diệp Vĩnh Khang, còn chưa kịp ra tay thì đã thấy Diệp Vĩnh Khang nghiêng người né tránh, một chân vung lên, mấy cú công kích nhanh như chớp đã nhanh chóng hạ gục hết đám người kia.
Ngoại trừ Thiên Diệp Nhi ra, tất cả mọi người có mặt đều chết lặng.
Ngay cả Hạ Huyền Trúc cũng cảm thấy hơi bất ngờ, mặc dù cô khá chắc chắn rằng Diệp Vĩnh Khang có thể thắng, nhưng cô không ngờ mọi chuyện lại dễ dàng như vậy.
Lại nhìn về phía Diệp Vĩnh Khang, hai tay đút túi quần, vẻ mặt bất cần, như thể vừa xua đuổi mấy con ruồi khó ưa.
“Được lắm, mày…… mày còn dám đánh lại!”
Sau khi kinh ngạc, vẻ mặt Phan Vân Thiến càng thêm thù địch, chỉ vào Hạ Huyền Trúc tức giận nói: “Hạ Huyền Trúc, lần này cho dù ông trời có tới, cũng không cứu được cô đâu!”
“Cô đúng là gan to bằng trời, có biết bọn họ là ai không?”
“Mấy người bọn họ là vệ sĩ của Tử Phong. Bây giờ cô lại chỉ thị cho người của cô làm bị thương vệ sĩ của Tử Phong. Cô đúng là làm loạn…”
Bốp!
Phan Vân Thiến chưa kịp nói xong, Diệp Vĩnh Khang đã tiến lên một bước, tát vào mặt khi cô ta một bạt tai.
“Mày…… mày dám đánh tao, tao liều mạng với mày….”
Bốp!
Lại là một cái tát nữa.
Sau cái tát này, Diệp Vĩnh Khang vẫn chưa chịu dừng tay, tiến lên túm lấy mái tóc ngắn gợn sóng của đối phương, sau đó đập đầu cô ta vào cửa xe.
“Gan to bằng trời à? Làm loạn à? Mày là cái rốn của vũ trụ à!”
Mỗi lần nện xuống , anh lại chửi một câu, từ khi ở sân bay anh đã rất khó chịu với con đàn bà tóc quăn này rồi.
Giờ phút này, dù sao cũng đã bắt tận tay day tận mặt rồi, cũng chả cần quan tâm đến cái gì hết nữa, một mực trút giận lên cô ta.
“Đừng đánh, tôi không chịu nổi nữa, tôi sai rồi!”