Diệp Vĩnh Khang gật đầu, vừa định cúp máy, đột nhiên nghe thấy giọng nói của Phan Vân Thiến ở đầu dây bên kia: “Lát nữa phải bảo Hạ Huyền Trúc quỳ xuống xin lỗi tôi, mẹ kiếp lại bảo một thằng nhãi lái con POLO quèn đến đón, còn dám thô lỗ với tôi, đúng là càng nghĩ càng tức mà!”
Khi Quách Thụy Hoa nghe thấy lời này, toàn thân rùng mình, suýt nữa sợ mất hồn mất vía.
Bởi vì ông ta biết rất rõ tính cách của Diệp Vĩnh Khang, nếu người ta nói anh vài câu không hay thì cũng không sao.
Nhưng Hạ Huyền Trúc và cả Diệp Tiểu Trân, nhất định là chốt nổ của Diệp Vĩnh Khang, chỉ cần chạm vào vùng cấm địa này, cho dù là thiên vương tới cũng phải bỏ mạng!
Quách Thụy Hoa biết rằng với khả năng của Diệp Vĩnh Khang, việc đơn phương độc mã tàn sát đám người Phan Vân Thiến là điều không khó.
Nhưng điều Quách Thụy Hoa lo lắng là sau khi đã tàn sát hết rồi thì sao nữa?
Mẹ nó, đây là Lưu Tử Phong đấy, ngay cả khi anh ta rụng tóc thôi cũng có thể khiến vô số người hâm mộ xót xa, muốn đưa anh ta đến bệnh viện ngay lập tức.
Nếu bây giờ bị người ta giết chết, hậu quả sẽ khôn lường, ngay cả bản thân Quách Thụy Hoa nhất định cũng không thoát khỏi liên quan.
Điều quan trọng nhất là hầu hết mọi người chỉ biết rằng Lưu Tử Phong là một ngôi sao hàng đầu, nhưng ít ai biết rằng anh ta còn có một thân phận đáng sợ hơn …
Rừm!
Đúng lúc này, chiếc POLO bé nhỏ mà Diệp Vĩnh Khang đang lái đột nhiên giống như tên lửa, với tốc độ cực kỳ khó tin, suýt chút nữa đã tông vào xe chở Lưu Tử Phong phía trước, rồi trong nháy mắt biến mất không thấy tăm hơi đâu nữa.
Quách Thụy Hoa trên trán đầy mồ hôi, tim thì gần như nhảy ra khỏi lồng ngực đến nơi rồi.
Mấy phút trôi qua không thấy Diệp Vĩnh Khang quay về, Quách Thụy Hoa mới thở phào một hơi.
Xem ra anh Diệp hẳn là không nghe được vừa rồi Phan Vân Thiến đã nói cái gì, hú hồn!
“Ông có ý kiến với chúng tôi à, sao mặt mày lại xị ra thế!”
Phan Vân Thiến vốn không biết gì, nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng, trên trán đầy mồ hôi của Quách Thụy Hoa, không khỏi tức giận khiển trách.
Quách Thụy Hoa vươn tay lau trán, cười với Phan Vân Thiến: “Không, tôi đau dạ dày ấy mà”.
Tuy rằng trên mặt tràn đầy ý cười, nhưng trong lòng lại nói, may là cô gặp may đấy, anh Diệp không nghe thấy cô vừa nói cái gì, nếu không giờ mặt cô cũng chả khác gì mặt người chết đâu!
Tuy nhiên, điều mà Quách Thụy Hoa không ngờ là Diệp Vĩnh Khang không chỉ nghe được những lời Phan Vân Thiến vừa nói, mà còn nghe rõ ràng từng chữ.
Ngay lúc đó, Diệp Vĩnh Khang đã nảy sinh ý định giết người rồi, nhưng ngay sau đó anh lại kìm nén cảm xúc.
Không phải anh sợ hậu quả của việc giết nhóm người này, chỉ đơn giản là anh không muốn gây thêm phiền phức cho Hạ Huyền Trúc.
Trong khoảng thời gian này, Hạ Huyền Trúc rất bận rộn với việc gây dựng khu sản nghiệp, khiến cả người cô gầy đi, cô muốn cố gắng hết sức để dự án khu sản nghiệp đạt kết quả tốt nhất.
Theo lời của Hạ Huyền Trúc, dù là thành lập công ty hay dự án xây dựng khu sản nghiệp trước đây, thì đó đều có công lao của Diệp Vĩnh Khang.
Mà quyền quản lý khu sản nghiệp lần này là do cô tự quyết định và do cô chủ động thực hiện, đây là dự án đầu tiên theo đúng nghĩa do cô tự làm.
Đối với Hạ Huyền Trúc, dự án khu sản nghiệp là một cột mốc quan trọng đối với cô.