Diệp Vĩnh Khang tiếp tục nhìn Đỗ Duy Minh, bình tĩnh nói: “Có thể phá lệ không?”
“Chuyện này…”
Đỗ Duy Minh có chút khó xử, chuyện này nếu muốn phá lệ là không thể.
Nhưng nếu như không có Diệp Vĩnh Khang thì vụ án này hoàn toàn không thể xử lý được, người ta vừa mới giúp nhiều như vậy, vừa quay đi lại trở mặt không nhận người thì đâu có được, việc này khiến cho Đỗ Duy Minh nhất thời không biết nên trả lời thế nào mới được.
“Xin lỗi, anh Diệp, chuyện này chúng tôi thật sự hết cách”.
Lúc này, Lý Thanh Từ bước tới, nắm lấy cánh tay của Wilson từ Tiêu Chấn một cách rất tự nhiên, không biết vô tình hay cố tình chặn giữa hai người họ, nhìn vào ánh mắt bình tĩnh của Diệp Vĩnh Khang, nói: “Việc này không nằm trong phạm vi quyền hạn của chúng tôi, vì vậy rất xin lỗi vì không thể giúp anh được”.
Ánh mắt Diệp Vĩnh Khang và đối phương chạm nhau trong giây lát, gật đầu nói: “Ừm, nếu đã như vậy…”
Xoẹt!
Nói được một nửa, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên bước tới nhanh như chớp, cũng không biết đã dùng chiêu gì, ngay lập tức đánh bay mấy người lính tuần tra đang áp giải Wilson.
Ngay sau đó anh dùng một tay giữ lấy cổ của Wilson, kéo nhẹ lên, thân hình cao lớn của Wilson như thể không có trọng lượng, bị Diệp Vĩnh Khang vác trên vai.
Sau đó anh lập tức lao về phía cửa với tốc độ kinh ngạc không gì sánh được.
“Đuổi theo!”
Sắc mặt Đỗ Duy Minh thay đổi rõ rệt, phản ứng đầu tiên là đuổi theo, nhưng mới chạy được một bước, đột nhiên bị trượt chân, cả người ngã nhào xuống đất.
“Đội trưởng Đỗ!”
Một nhóm người vội vàng chạy tới đỡ Đỗ Duy Minh dậy.
Đỗ Duy Minh đau đớn xoa đầu gối, sau khi liếc nhìn một cái về phía cổng lớn của sân bay, lúc này mới đột nhiên hét lên: “Mấy cậu đỡ tôi làm gì, mau đuổi theo!”
“Thanh Từ, cô ở lại chăm sóc đội trưởng Đỗ!”
Tiêu Chấn hét lên, sau đó rút súng lục và dẫn theo một số lính tuần tra đuổi theo ra cổng.
“Đội trưởng Đỗ, cám ơn”.
Sau khi Tiêu Chấn và những người khác đã chạy đi xa, Lý Thanh Từ cảm kích nhìn Đỗ Duy Minh.
“Cảm ơn tôi? Cảm ơn tôi làm gì?”
Đỗ Duy Minh xoa đầu gối nói: “Tôi đau muốn chết đây này, sao sàn nhà này lại trơn vậy chứ? Hầy, người nước ngoài này giỏi thật đấy, như vậy mà cũng chạy thoát được, cô nói xem lần này anh Diệp có thể giúp chúng ta bắt lại được không?”
Lý Thanh Từ ngây ra, sau đó gật đầu cười nói: “Tôi nghĩ anh ấy nhất định sẽ làm được!”
Bên cạnh một nhà xưởng cũ, cách sân bay khoảng mười kilomet.
“Hút thuốc không?”
Diệp Vĩnh Khang châm một điếu thuốc không đầu lọc chất lượng thấp mà anh thích nhất, lắc nhẹ trước mặt Wilson.
“Mặc dù tôi thường chỉ quen với xì gà, nhưng theo luật của nước Long Hạ các anh, những thứ giống như thuốc lá này, tôi hút một điếu sợ rằng sẽ mất một cái xương”.