Đây có lẽ là lần đầu tiên trong đời này cô ấy gặp được một người chân thành quan tâm và để ý tới mình mà không có bất cứ mục đích gì khác.
Cô ấy từng cho rằng việc bản thân đến với thế giới này chính là một nỗi bi kịch, cô ấy không xứng có được dù chỉ là một chút sự quan tâm và ấm áp của thế gian này.
Vậy nên sau khi cô ấy có được cơ hội sống một cuộc đời mới thì đã thể rằng kể từ giờ trở đi, cô ấy sẽ dùng thái độ lạnh lùng để đối diện với thế giới.
Thế nhưng cô ấy lại gặp được một người biết rõ bản thân đang ở trên ranh giới sinh tử nhưng việc đầu tiên lại là nghĩ tới an nguy của cô ấy.
“Anh cố gắng thêm một chút, cho tôi một phút thôi!”
Yên Vĩ Điệp ra quyết định, bước nhanh tới trước mặt Tần Phong rồi ngồi xổm xuống.
“Cô điên rồi à, đây là quả bom rất dễ kích nổ, bây giờ chắc chắn đã kích hoạt rồi, theo những gì chúng ta đã học, xác suất gỡ được quả bom này chưa đến năm phần trăm…”
“Câm mồm, cùng lắm thì chết chung, dù gì cũng đã chết một lần rồi!”
Yên Vĩ Điệp gào lên.
Cuối cùng cũng không biết là sự chân thành và tình nghĩa của hai người khiến Diêm Vương cảm động hay là hôm đó hai người quá may mắn, trái bom có xác suất gỡ được chỉ năm phần trăm vậy mà lại không phát nổ!
Từ đó về sau, hai người đã trở thành bạn tốt, mặc dù mỗi ngày hai người vẫn bình thường như cũ, gặp nhau là bắt đầu đấu võ mồm, nhưng nếu như có ai dám động tới một trong số hai người thì người còn lại nhất định sẽ xông lên để liều mạng!
Lúc này nhìn thấy Tần Phong sắp bị người ta đánh thê thảm, họ ở bên cạnh nhưng lại không thể làm được gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn… Tần Phong cũng lộ ra vẻ khổ sở, trong mắt đầy sự tuyệt vọng và bất lực.
Nhưng ngay vào lúc cậu ta vừa chuẩn bị tâm lý, thậm chí còn chưa kịp nhắm mắt lại thì bỗng nghe thấy một tiếng soạt vang lên bên tai.
Sau đó lòng bàn tay của Cương Thi dừng lại ở khoảng cách chưa đến nửa tấc, nhưng không đánh xuống nữa.
“Tần Phong, qua đây!”
Yên Vĩ Điệp nhanh tay lẹ mắt, mặc dù lúc này tạm thời chưa rõ chuyện gì nhưng vẫn phản ứng theo bản năng, trước tiên kéo Tần Phong đến khoảng cách an toàn rồi tính.
Khụ khụ…
Cổ họng Cương Thi phát ra tiếng khàn đặc đứt đoạn như bong bóng khí, sau đó cả người bỗng thẳng tắp ngã ngửa xuống đất, máu chảy ra ngoài dọc theo cổ họng hắn.
Không gian bỗng tĩnh lặng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.
Không ai biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Cương Thi!”
Người đàn ông đeo kính ở phía sau hét lên: “Rốt cuộc cậu đang làm gì thế, mau đứng lên!”
“Cái quái gì vậy?”
Lúc này Mê Long bỗng chỉ vào cổ Cương Thi lẩm bẩm hỏi một câu.
Những người khác nhìn kỹ lại thì thấy quả nhiên vị trí cổ của Cương Thi hơi kỳ lạ.
Chỗ máu chảy ra dường như có một đốm trắng nhỏ cỡ bằng hạt đậu nhô ra ngoài, hệt như có thứ gì đó đâm vào trong.