Trong xã hội xô bồ ngày nay, thật sự rất hiếm người ở độ tuổi này có được những đức tính này.
Bởi vì mấy ngày qua hai người đã chuẩn bị kĩ lưỡng, âm thanh sân khấu và những thứ khác cũng đã được set up sẵn sàng, vì vậy không cần chuẩn bị quá nhiều, kiểm tra lại một chút là có thể thử sân khấu luôn.
Để các diễn viên tìm được cảm giác tốt nhất trong buổi biểu diễn, ngay cả giai đoạn thử nghiệm, ánh sáng trên sân khấu và màn hình đa phương tiện đều được bật theo thông số kỹ thuật của buổi biểu diễn.
Sau một khoảng thời gian tối ngắn ngủi, một ánh đèn sân khấu đột nhiên bật lên.
Với khúc dạo đầu du dương, Tô Tô và Tiểu Mã chậm rãi bước ra ngoài, nắm tay nhau.
Hình ảnh tổng thể từ trang phục, kiểu tóc … của bộ đôi đều do chính tay Quách Thụy Hoa thiết kế cẩn thận, được lồng ghép với màu sắc của màn hình đa phương tiện và ánh sáng.
Cả hai như bước ra từ xứ sở thần tiên.
Đoạn nhạc dạo đầu du dương và đẹp đẽ, giọng hát chưa cất lên đã ngay lập tức chinh phục được đôi tai của đám người Hạ Huyền Trúc.
Ngay sau đó là giọng hát trầm thấp thâm tình của Tiểu Mã.
Tuy giọng hát và kỹ năng ca hát của Tiểu Mã thua xa Tô Tô nhưng cũng thể hiện được phong thái và ngữ điệu vô cùng ổn định.
Sau khi Tiểu Mã hát một đoạn, giọng hát thanh tao của Tô Tô đột nhiên bật ra!
Không giống như phong cách trầm và tình cảm của Tiểu Mã, giọng nói của Tô Tô thanh tao và nhẹ nhàng, như đàn chim bay trên mặt nước, như dòng nước chảy trong thung lũng.
Đám người Hạ Huyền Trúc dưới khán đài bất giác men theo giọng hát của Tô Tô đi vào một thế giới thần tiên tuyệt vời.
Trong thế giới này, có những cánh bướm đủ màu sắc bay lượn, có những chồi non vừa nhú khỏi mặt đất, có ánh nắng dịu dàng, có đàn cá đang nô đùa trong làn nước trong vắt.
Sau khi bài hát kết thúc, âm nhạc dừng lại, xung quanh im lặng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.
Tô Tô đứng ở trên sân khấu, nhìn Hạ Huyền Trúc cùng những người khác phía dưới sân khấu không có phản ứng, đột nhiên có chút luống cuống, thận trọng nói: “Chúng… Chúng tôi hát không tốt sao?”
Hạ Huyền Trúc sửng sốt, sau đó đột nhiên mở mắt ra, ý thức của cô từ thế giới mộng ảo tuyệt vời kia trở về hiện thực.
Ngay sau đó là một tràng pháo tay vang dội!
“Tô Tô, hai người quá tuyệt vời. Vừa rồi chị còn tưởng rằng mình đang nằm mơ. Em tự sáng tác bài hát này sao?”
Hạ Huyền Trúc không còn có thể dùng sự phấn khích để diễn tả tâm trạng hiện tại của mình nữa, đây chắc chắn là bản nhạc hay nhất mà cô từng nghe.
Dù là giai điệu hay ca từ thì đều có thể nói là không chê vào đâu được.
Thay vì nói đây là một bài hát, thì thà nói đây là một quyển sách thủy mặc chậm rãi mở ra, khiến người ta mê mẩn.
“Cảm ơn sếp Hạ, cảm ơn mọi người!”
Nhìn mọi người đều ra sức vỗ tay, Tô Tô tỏ vẻ rất vui mừng: “Bài hát này…”
“Đúng vậy, bài hát này do em và Tô Tô cùng nhau sáng tác ra!”
Tô Tô vừa định nói, Tiểu Mã ở bên cạnh lập tức tiếp lời, cười với đám người Hạ Huyền Trúc: “Đối với buổi hòa nhạc lễ khai mạc này, em và Tô Tô đã không quản ngày đêm, cuối cùng cũng từ từ sáng tác ra được bài hát này”.
“Bây giờ tất cả mọi người đều đã công nhận bài hát này, chúng em cảm thấy rằng sự chăm chỉ của chúng em trong những ngày qua là xứng đáng!”