Cả hội trường ồn ào ngay lập tức trở nên lặng yên đến mức có thể nghe được cả tiếng kim rơi.
Mọi người tròn xoe mắt, há to mồm thắc mắc không biết có phải mình bị ảo giác không!
Có ít nhất hàng trăm mặt hàng trên quầy này, giá tổng hợp lại là hơn ba mươi triệu nhân dân tệ!
Cô gái vừa cười lúc nãy bây giờ đã hoàn toàn ngây người ra.
Tuy nhiên, cô ta đã nhanh chóng phản ứng lại, nói lớn với nhân viên bán hàng rằng: "Đừng nghe họ nói, chắc chắc là họ đang giả vờ, làm sao có người có thể …"
"Quẹt thẻ!"
Cô gái chưa kịp nói hết câu, Diệp Vĩnh Khang đã ném nhẹ thẻ ngân hàng vào quầy.
Gần trăm sản phẩm, hơn ba mươi triệu tệ!
Mọi người đều bị sốc!
Điều khiến họ bị sốc không chỉ là số tiền người bình thường phải nhịn ăn nhịn uống phấn đấu cả đời.
Mà là người thanh niên có vẻ ngoài giản dị này thậm chí còn không thèm chớp mắt khi quẹt thẻ, như thể đối với anh chuyện đó chỉ giống như là mua một cái bắp cải thôi vậy.
Gần trăm món đồ bằng ngọc các loại, chất đầy trong một chiếc vali lớn.
"Chồng, anh mua nhiều vậy, nhà mình đâu có chỗ để".
Hạ Huyền Trúc nhìn Diệp Vĩnh Khang nói.
Diệp Vĩnh Khang mỉm cười: "Vậy lại càng dễ, mua thêm một lô nhà nữa là được".
Hạ Huyền Trúc nói: "Ý kiến hay".
Vợ chồng kẻ hát người khen hay, kỳ thực những lời này đều là nói với cô gái bên cạnh.
"Không phải chỉ là hơn ba mươi triệu tệ thôi sao, có gì ghê gớm à!"
Cô gái bị lửa giận làm cho lóa mắt, lấy điện thoại ra: "Chồng, anh ở đâu, mau tới đây đi, em bị người ta bắt nạt đây này!"
Cúp điện thoại chưa tới hai phút sau, một người đàn ông trung niên mặc vest chỉnh tề vội vàng bước vào: "Ai, ai ăn hiếp vợ tôi!"
Cô gái vừa khóc vừa chỉ vào Diệp Vĩnh Khang và Hạ Huyền Trúc: "Là họ.
Họ đã bắt nạt em.
Chồng, giúp em trả thù đi".
Người đàn ông mặc vest nhíu mày, chuẩn bị nổi cơn thịnh nộ thì Hạ Huyền Trúc vội vàng nói: "Ông gì này, chúng tôi không bắt nạt ai cả, chúng tôi chỉ đi mua sắm bình thường thôi.
Nếu không tin, có thể hỏi vợ ông hoặc những người ở bên cạnh đây".