"Đại ca, anh sao vậy?"
Diệp Thiên Minh lập tức sững sờ.
Hạ Nguyên Thành mặc kệ, sau khi dập đầu ba cái, ông ta đột nhiên đặt một bàn tay lên bàn trà, móc từ trên người ra một con dao găm, hung hăng chặt ngón tay út của mình!
Phụt!
Giơ tay chém xuống, một ngón tay út đẫm máu lập tức bị chặt đứt.
Diệp Thiên Minh ngẩn người, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng.
"Cấm lấy”.
Hạ Nguyên Thành nhặt ngón út đẫm máu đó đưa cho Diệp Thiên Minh.
"Anh...!anh...!đại ca, chuyện này...”
Diệp Thiên Minh bị dọa ngu người.
"Tôi bảo ông cầm lấy!"
Hạ Nguyên Thành đột nhiên la lớn.
Diệp Thiên Minh bị dọa run lẩy bẩy, vội vàng dùng bàn tay không bị thương, run rẩy nhận lấy ngón tay út dính máu kia.
"Tôi nợ ông một ân tình, ngón tay út này coi như trả lại cho ông!"
Giọng của Hạ Nguyên Thành vô cùng bình tĩnh, nhưng lại xen lẫn chút lạnh lùng khiến người ta sởn tóc gáy.
Diệp Thiên Minh còn chưa kịp phản ứng, Hạ Nguyên Thành đột nhiên đá vào đầu gối của ông ta, khiến Diệp Thiên Minh quỳ phịch xuống.
Sau đó, Hạ Nguyên Thành một tay túm tóc, một tay ghè con dao găm vào cổ họng Diệp Thiên Minh, nghiến răng nghiến lợi nói: "Còn bây giờ, tôi nên tính sổ rõ ràng với ông rồi!"
"Xúc phạm đến Điện Chủ, tội đáng muôn chết!"
Diệp Thiên Minh tái mặt vì sợ hãi, nghẹn ngào nói: "Đại ca, chuyện này rốt cuộc là thế nào, tôi không hề xúc phạm đến Điện Chủ...!Lẽ nào...”
Nói được nửa chừng, Diệp Thiên Minh đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, lập tức nhìn về phía Diệp Vĩnh Khang.
Lúc này, Diệp Vĩnh Khang vẫn cúi đầu nghiêm túc đọc cuốn tiểu thuyết kỳ quái trên mạng đó, từ đầu đến cuối chưa từng ngước mắt lên lần nào.
"Diệp Thiên Minh, ông nghe cho kỹ, đây là Điện Chủ của Điện Long Thần, hôm nay cho dù ông trời có tới thì ông cũng phải chết!"
Hạ Nguyên Thành quát lớn!