“Bác Hải? Có vấn đề gì sao? Nếu như không tiện thì thôi, tự tôi…”
“Này, cậu nhóc, không có gì đâu, chút chuyện này cũng không phải lớn lao gì!”
Bác Hải ở đầu dây bên kia ngắt lời: “Tôi và Lương Vương cũng có chút quan hệ, thường ngày cùng nhau uống trà câu cá, cũng gọi là dễ nói chuyện”.
“Chỉ là lão quái vật này tính tình quái gở, ông ta có thể làm ra chuyện bắt cóc một người phụ nữ nông thôn thế này khá là hạ thấp giá trị của bản thân, điều này cho thấy ông ta rất để tâm đến chuyện này”.
“Chỉ cần có liên quan đến lợi ích của ông ta, cho dù tôi là bố đẻ của ông ta thì cũng khó nói chuyện…”
Nghe đầu dây bên kia điện thoại càm ràm, Diệp Vĩnh Khang nhíu mày không vui, sốt ruột nói: “Nếu như làm xong chuyện này thì coi như tôi nợ bác một ân tình, được chưa!”
“Được luôn!”
Ở đầu dây bên kia bác Hải đồng ý một cách rất hào sảng: “Tôi sẽ lập tức liên lạc với lão quái vật đó, mấy phút nữa gọi lại cho cậu”.
Nói xong đầu dây bên kia vang lên tiếng tút tút.
“Con cáo già này!”
Diệp Vĩnh Khang phẫn nộ than thở một câu, trong lòng nghĩ ông lão này sắp thành tinh rồi, đúng là không thấy thỏ thì quyết không thả ưng.
Mấy phút sau, bác Hải gọi điện lại, thở dài nói: “Cậu Diệp à, lần này cậu khiến tôi thảm rồi nhưng mà lão quái vật đó đồng ý rồi, đợi lát nữa tôi phái trực thăng đưa người phụ nữ đó tới chỗ cậu”.
“Chỉ là cậu nhóc cậu phải nhớ kỹ, cậu nợ tôi một ân tình lớn đấy nhé, vì chuyện này là tôi phải cắt da cắt thịt…”
Diệp Vĩnh Khang không chờ đối phương nói xong đã cúp máy, mệt mỏi với việc phải nghe lão ta càm ràm tối ngày.
“A Minh, lát nữa mẹ cậu sẽ được trực thăng đưa tới đây, chắc khoảng nửa tiếng”.
Diệp Vĩnh Khang bước vào phòng, nhẹ giọng nói.
“Thật sao?”
A Minh trợn trừng mắt.
“Tôi không có hơi đâu mà đùa với cậu”.
Diệp Vĩnh Khang khẽ vung tay lên.
“Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn anh Diệp, anh là ân nhân cả đời này của tôi, từ nay về sau…”
A Minh cảm kích đến mức bật khóc, Diệp Vĩnh Khang có chút mất kiên nhẫn xua tay nói: “Được rồi, không cần nói nhiều nữa, để sức lực lát nữa đưa mẹ cậu đi ăn một bữa thật ngon”.
Sau khi nói xong nhìn về phía Tần Hạc: “Anh chăm sóc cho hai mẹ con họ chút, tìm cho họ một chỗ ở ổn định”.
Nói xong anh bước ra ngoài mà không ngoái đầu lại.
Vừa bước ra ngoài mấy phút, Tần Hạc đã vội vàng đuổi theo sau: “Anh Diệp, việc anh dặn dò tôi đã bảo người làm xong xuôi rồi, đưa hai mẹ con A Minh tới Biên Nam trước, ở gần tôi một chút tôi cũng dễ bề chăm sóc”.
“Anh có thể nói cho tôi biết anh đã làm như thế nào không? Lương Vương đó nổi tiếng là không dễ nói chuyện đâu”.
Diệp Vĩnh Khang trả lời: “Tôi nhờ Vua Đông Hải nói chuyện với ông ta”.
“Hả? Anh Diệp còn quen biết với Vua Đông Hải sao?”