“Cậu có thể ra ngoài suy nghĩ một lúc, khi nào nghĩ kỹ rồi thì nói, tuy nhiên có một điều cậu phải nhớ kỹ, lãng phí thêm một giây, tính mạng của mẹ cậu sẽ thêm một phần nguy hiểm!”
Nói xong, Hoàng Thử Lang xoay người đi về phía cửa mà không ngoái đầu lại.
“Không, tôi nói, tôi nói, tôi nói hết!”
Chàng trai đeo kính đột nhiên quỳ phịch xuống đất, hàng phòng ngự tâm lý của cậu ta đã bị đánh bại hoàn toàn!
Hoàng Thử Lang khoanh tay đứng thẳng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, còn chàng thanh niên trẻ tuổi yếu ớt quỳ dưới chân khóc lóc thảm thiết.
Cũng không biết có phải Diệp Vĩnh Khang bị lóa mắt hay không, lúc này anh đột nhiên cảm thấy khuôn mặt gian trá của Hoàng Thử Lang bỗng đẹp trai đến lạ.
“Anh Diệp, anh tiếp tục nhé”.
Hoàng Thử Lang mỉm cười, nhẹ giọng nói với Diệp Vĩnh Khang: “Hoàng hôn hôm nay khá đẹp, tôi ra ngoài hít thở một chút”.
Nói xong, Hoàng Thử Lang ngẩng cao đầu, xoay người, mỉm cười rồi ung dung bước ra khỏi cửa.
Lúc này, Diệp Vĩnh Khang thấy hắn ngầu đét luôn.
“Nếu như tôi nói ra các người nhất định sẽ giúp tôi sao?”
Chàng trai đeo kính dường như vẫn còn rất nghi ngờ đối phương, cho đến tận bây giờ cậu ta vẫn run rẩy tìm kiếm câu trả lời xác đáng.
Tần Hạc nhíu mày: “Nếu cậu muốn tiếp tục lãng phí thời gian thì tôi cũng không cản đâu!”
Chàng trai đeo kính rùng mình rồi run rẩy kể lại toàn bộ câu chuyện.
Cậu ta tên là A Minh, không phải kiểu sinh ra trong nghèo khó mà hoàn toàn ngược lại, tuổi thơ của A Minh có thể nói là sống trong vinh hoa phú quý.
Sống trong một biệt thự lớn, hàng ngày có xe hơi sang trọng đưa đón, ở nhà còn có bảy tám người giúp việc.
Trong ấn tượng của cậu ta, bố cậu ta là một người đàn ông có nụ cười đặc biệt dịu dàng, thường hay cõng cậu ta ở trên vai.
Chỉ cần là thứ A Minh muốn, bố đều sẽ đáp ứng, muốn cái gì có cái đó.
Lúc đó A Minh dường như không có khái niệm gì về cuộc sống vật chất, cậu ta cho rằng cơm ăn áo mặc là chuyện bình thường, cậu ta bắt đầu khao khát thế giới bên ngoài.
Bố cậu ta nói rằng nhiều nhất là một năm, một năm sau sẽ đưa mẹ con A Minh đi du lịch vòng quanh thế giới, mua một hòn đảo rồi cả gia đình cùng ở đó.
Kể từ đó, mỗi ngày việc mà A Minh làm nhiều nhất là tính thời gian bằng ngón tay, cậu ta nóng lòng muốn tăng nhanh thời gian, tốt nhất là đến năm sau ngay luôn.
Thời gian trôi qua từng ngày, cuối cùng thời gian một năm sau cũng tới.
Buổi tối hôm đó khi bố ra ngoài, ông ấy đã nhẹ nhàng xoa đầu A Minh, nói rằng đợi sáng mai ông ấy quay về sẽ đưa hai mẹ con ra khỏi Đông Hải, cùng nhau đi du lịch vòng quanh thế giới.
Đêm đó A Minh phấn khích đến mức không ngủ được.
Khó khăn lắm mới đợi được tới bình minh, nhưng thứ chờ đợi cậu bé không phải là nụ cười ấm áp của bố mà là một thi thể lạnh lẽo.
A Minh vĩnh viễn không thể quên được cảnh đó.