Một vệt máu đỏ vẫn còn ở khóe miệng Hạ Huyền Trúc, cô đưa một bản báo cáo chẩn đoán bệnh tới.
"Đệch, nhìn thằng cụ mày!"
Đào Thiên Hổ không nói không rằng nhấc cây chùy to lớn trên vai lên, định đập nó xuống.
"Từ đã!"
Đào Vân Thiên giơ tay ngăn cản, hung tợn nhìn chằm chằm Hạ Huyền Trúc nói: "Tốt hơn hết cô không nên giở trò với tôi!"
Vừa nói, ông ta vừa thận trọng mở sổ khám bệnh ra, vừa mở ra, sắc mặt đột nhiên trùng xuống: "Độc tố thần kinh đã xâm lấn, đây là ý gì!"
Hạ Huyền Trúc lúc này và cô gái duyên dáng quyến rũ vừa rồi giống như hai người khác nhau vậy!
Tuy rằng ánh mắt vẫn bình tĩnh, nhưng lại tràn đầy kiên định, phẫn hận cùng lạnh lùng!
"Cụ thể là ý gì, ông có thể hỏi bác sĩ chuyên môn".
"Ông chỉ cần biết hiện tại ông đã bị tôi truyền bệnh cho, độc tố đang từ từ ăn mòn từng tế bào trong cơ thể ông!"
"Tổn thương gây ra là không thể phục hồi, độc tố sẽ từ từ phát tác trong vòng mười ngày, và sau đó ông sẽ chết trong đau đớn!"
Đào Vân Thiên giận tím người, ông ta nắm chặt vai, tức giận mắng Hạ Huyền Trúc: "Con đàn bà độc ác, mày dám hại tao, tao sẽ chém mày thành trăm mảnh!"
"Được!"
Hạ Huyền Trúc trên mặt không có một chút sợ hãi nào, nhìn chằm chằm vào mắt đối phương nói: "Nếu như không muốn biết phương pháp giải độc, thì cứ việc ra tay đi!"
Sắc mặt Đào Vân Thiên đanh lại, nhìn chằm chằm vào mắt Hạ Huyền Trúc như thể sắp phun ra tia lửa!
"Bỏ xuống!"
Đào Vân Thiên đột nhiên hét lên.
"Ai dám động tới cô ta thử xem!"
Hạ Huyền Trúc đột nhiên lấy ra một viên thuốc hình con nhộng màu xanh lá cây ném vào trong miệng, nhìn chằm chằm Đào Vân Thiên: "Chỉ cần tôi cắn nhẹ một cái, viên thuốc độc sẽ vỡ ra trong miệng!"
"Tôi không chỉ chết ngay lập tức, mà máu của tôi sẽ hoàn toàn bị nhiễm thuốc độc!"