“Đã rất lâu rồi tôi chưa được dễ chịu như vậy, vì vậy hôm nay tôi phải cảm ơn anh đấy”.
Khi Lý Thanh Từ nói những điều này, giọng điệu của cô ấy rất dịu dàng, khuôn miệng khẽ cười, dường như đang nói một chuyện rất bình thường.
Nhưng Diệp Vĩnh Khang có thể nhìn ra được từ biểu hiện này của Lý Thanh Từ, trong lòng có hơi bùi ngùi.
Cô ấy là một người lính tuần tra, phải dũng cảm, phải kiên cường, phải có một trái tim mạnh mẽ, phải luôn đối mặt với góc tối của thế giới này bất cứ lúc nào.
Nhưng cô ấy cũng là một cô gái đang ở những năm tháng đẹp nhất của đời người, cũng có những cung bậc cảm xúc, hờn giận vui vẻ, cũng có sở thích riêng, cũng thích đá những viên sỏi trên đường như một cô nhóc.
“Thanh Từ, các cô rất lợi hại, tôi rất khâm phục các cô”.
Diệp Vĩnh Khang nhìn Lý Thanh Từ nói.
Lý Thanh Từ cười nói: “Anh đang cười nhạo tôi đúng không, hôm nay anh đã dạy cho tôi một bài học đấy”.
“Nếu như không phải có anh, vụ án này không biết đến khi nào mới giải được, nếu nói thật sự lợi hại thì phải là anh mới đúng”.
Diệp Vĩnh Khang cười nhẹ lắc đầu, nhưng không nói tiếp.
Những gì anh vừa nói quả thực là xuất phát từ tận đáy lòng, không hề có chút tâng bốc nào.
Sự lợi hại mà anh nói không phải là năng lực phá án mà là nguyên nhân họ bắt đầu ngành nghề này.
Nếu như nói về năng lực nhất định, năng lực của Diệp Vĩnh Khang quả thực hơn bọn họ mấy cấp.
Nhưng Diệp Vĩnh Khang nghĩ rằng ở một khía cạnh nào đó, anh vĩnh viễn không thể so sánh được với những người lính tuần tra âm thầm này.
Bởi vì Diệp Vĩnh Khang sở hữu những năng lực này hoàn toàn vì lợi ích của bản thân.
Còn đội tuần tra bọn họ cố gắng giữ mặt đen tối nhất, u ám nhất của thế giới này ở phía sau, để hầu hết mọi người được sống trong ánh nắng mặt trời rực rỡ.
Chỉ riêng điểm này, nhóm người đáng kính này đã đủ để Diệp Vĩnh Khang kính trọng từ tận sâu trong đáy lòng.
“À đúng rồi, đội trưởng Lý…”
“Sau này gọi tôi là Thanh Từ đi”.
“Ừm, Thanh Từ, có chuyện này cô cần phải chú ý chút”.
Diệp Vĩnh Khang đột nhiên nghiêm túc nói.
Lý Thanh Từ thấy đối phương đột nhiên trở nên nghiêm túc, vội vàng nói: “Chuyện gì vậy?”
Diệp Vĩnh Khang nghiêm túc nói: “Nếu mấy ngày tới rảnh rỗi không có việc gì thì tranh thủ thời gian tới bệnh viện kiểm tra sức khỏe đi”.
“Kiểm tra sức khỏe?”
Lý Thanh Từ tỏ ra khó hiểu, sau khi phản ứng lại, lập tức kinh ngạc đến thất thanh, ôm ngực nói: “Anh… lẽ nào trong người anh có bệnh truyền nhiễm gì à…”
Diệp Vĩnh Khang hoang mang style, sau khi ngẩn ra một lúc, lập tức ôm bụng cười ha ha.
“Ha ha ha ha, cô nghĩ gì vậy, cơ thể tôi khỏe mạnh thế nào, hôm đó cô cũng được trải nghiệm rồi đấy”.
“Ý của tôi là sắc mặt của cô khó coi quá, đây là tín hiệu cảnh báo từ cơ thể của cô đấy. Cô cần đến bệnh viện để kiểm tra kỹ lưỡng, đừng để ủ bệnh trong người”.
Khuôn mặt xinh đẹp của Lý Thanh Từ đỏ bừng vì xấu hổ, tức giận nói: “Vậy thì anh phải nói rõ chứ!”