Thiên Diệp Nhi mặc đồng phục học sinh JK, đôi chân mảnh mai được quấn trong một lớp lụa trắng, cô ấy nói với vẻ mặt ghét bỏ.
Tần Đại Dạ nổi tiếng với những cú đấm thần tốc, cánh tay kỳ lân tia chớp của hắn có thể đấm hàng chục cú đấm trong tích tắc, với tốc độ có một không hai trên thế giới này, ngay cả Diệp Vĩnh Khang cũng không thể làm được.
Cho nên vừa rồi mười mấy tên xã hội đen tưởng như cùng nhau bay ra, nhưng thật ra là bị Tần Đại Dạ cùng tốc độ kinh người của hắn đấm từng kẻ một, nhưng tốc độ quá nhanh, không ai có thể quan sát rõ ràng được.
“Cô nói ngược rồi, là do ít cặp kè với phụ nữ ít quá nên công lực của tôi mới bị giảm xuống đấy, hay là cô giúp tôi tăng cường công lực nhé?”
Tần Đại Dạ nhếch mép cười xấu xa.
Nhìn thấy đôi mắt bồ câu của Thiên Diệp Nhi đang từ từ trừng lên, Tần Đại Dạ cười chạy đi: “Việc còn lại giao cho cô đấy!”
“Lưu manh!”
Thiên Diệp Nhi hung hăng trừng mắt nhìn bóng lưng của Tần Đại Dạ, sau đó quay lại, nhìn hàng chục tên lưu manh đang khóc lóc thảm thiết trên mặt đất với vẻ phấn khích, ranh mãnh nói: “Tôi hi vọng các người chống đỡ được lâu một chút để trả lời câu hỏi của tôi”.
Thiên Diệp Nhi trông giống như một loli, nhưng cô ấy có một đam mê rất đặc biệt, thủ đoạn thẩm vấn của cô ấy, ngay cả huấn luyện viên lúc đó nhìn cũng phải sợ hãi.
Vì vậy cô ấy không lo bọn côn đồ này không nói ra kẻ đứng sau là ai mà chỉ lo bọn côn đồ này xương mềm quá, chơi chưa đã đã khai hết rồi, như vậy thì rất chán.
Chỉ vài phút sau khi Diệp Vĩnh Khang lên xe, anh đã nhìn thấy Thiên Diệp Nhi bước tới với vẻ ấm ức. Rõ ràng là lũ côn đồ nhỏ đó không phải là loại xương cốt cứng cáp gì. Xem ra có vẻ Thiên Diệp Nhi chưa làm gì đã khai hết sạch rồi.
“Hehe, chơi không vui à, hay là lát nữa tôi dẫn cô đi đến chỗ kích thích hơn nhé?”
Tần Đại Dạ mỉm cười với Thiên Diệp Nhi.
“Biến!”
Thiên Diệp Nhi không thèm tiếp chuyện với tên kinh tởm này, vừa kéo cửa xe ngồi vào ghế phụ, cô ấy vừa than thở: “Toàn là loại gì đâu? Vừa rút gân ra một tí thôi đã phun hết ra rồi, nhạt nhẽo!”
“Ừm ………”
Diệp Vĩnh Khang nghe thấy vậy cũng kinh ngạc trước sự tàn nhẫn của Diệp Thiên Nhi, thẳng tay rút gân người ta còn trách người ta không có khí phách, kiểu đấy thì ai mà chịu nổi.
“Đó là do một người tên Lâm Văn Kiệt chỉ đạo, và nhóm người đó cũng tự nhận là thuộc hạ của Hoàng Thử Lang”.
Thiên Diệp Nhi báo cáo cho Diệp Vĩnh Khang những gì cô ấy vừa thẩm vấn được.
“Lâm Văn Kiệt, Hoàng Thử Lang?”
Diệp Vĩnh Khang gõ nhẹ đầu, cười khổ nói: “Thật là phiền phức!”
“Anh Diệp, để chuyện này cho tôi đi”.
Tần Đại Dạ quơ cánh tay kỳ lân cứng cáp của mình với ánh mắt hào hứng.
“Không, việc này tôi sẽ tự lo!”
Diệp Vĩnh Khang thở dài, anh không sợ cái gì mà Hoàng Thử Lang Lâm Văn Kiệt, anh chỉ sợ phiền phức thôi.
Trên thực tế, đối với anh, Hoàng Thử Lang cũng được mà Lục Thử Lang cũng chả sao, anh đều có thể vặn đầu đối phương bất cứ lúc nào tùy ý.