Diệp Vĩnh Khang quay đầu nhìn một cái, vừa thấy rõ người trước mặt, toàn thân chợt rùng mình một cái, sau đó mới hiểu được ý tứ của Tần Hạc khi bảo anh chuẩn bị tâm lý!
Diệp Vĩnh Khang tuy không nhiều tuổi nhưng kinh nghiệm của anh vô cùng phong phú, mấy năm qua anh đã nhìn thấy đủ loại người kỳ lạ, chuyện lạ trên thế giới.
Nhưng người trước mặt này nhất định là người kỳ quái nhất mà anh từng gặp.
Người này chỉ cao khoảng 1,7 mét, gầy như một cây sào tre, cằm nhọn, hai con mắt nhỏ lộ ra vẻ hèn mọn, tóc bổ luống vuốt bóng loáng, là ví dụ điển hình cho cụm bốn chữ “vẻ mặt gian sảo”.
Đương nhiên, thứ khiến Diệp Vĩnh Khang rùng mình nhất định không phải ngoại hình, mà là y phục cực kỳ hết hồn của người này.
Phần trên là loại áo ba lỗ màu đỏ mà các ông các bà hay mặc khi tập thể dục buổi sáng, thân dưới là kiểu quần tây đen ống rộng.
Chiếc quần tây được thắt bằng một chiếc thắt lưng hơi giống một sợi xích chó, còn chiếc áo đỏ được đóng thùng gọn gàng trong chiếc quần tây.
Kinh nhất là chân hắn đang đi một đôi giày du lịch màu trắng như tuyết!
Một bộ quần áo hầm hố như vậy, chỉ cần nhìn vào thôi cũng khiến người ta phải run sợ!
“Anh Tần, không phải anh không biết khả năng của lão Hoàng tôi. Nếu không phải bởi vì tôi không thích phiền phức, tôi đã khởi nghiệp từ lâu rồi, còn chỗ cho hai tên họ Mã kia chắc?”
Hoàng Thử Lang nuốt nước bọt nói vội vàng.
Tần Hạc nhíu mày: “Nói tiếng người đi!”
Diệp Vĩnh Khang ở bên cạnh cảm thấy rất hay ho, xem ra là Tần Hạc nói đúng, bệnh thích ra oai của người này đã ăn vào trong máu rồi, đến lúc này mà vẫn ra vẻ được.
“Haizz, chuyện này phải nói từ từ. Anh Tần, anh cũng không phải không biết tôi là người có học, hơn nữa còn rất để ý đến nhân quả. Việc này anh phải hiểu rõ”.
“Vừa rồi đột nhiên có người tới sòng bạc, giống như hack ấy, cầm theo một ngàn tệ tiền vốn, mua cái gì trúng cái đó”.
“Trong chốc lát đã trúng hơn 20 triệu, loại chuyện này ai tinh mắt cũng có thể nhìn ra, nhất định là gian lận”.
“Sau đó, tôi tiến tới thương lượng và yêu cầu hắn hoàn trả tiền thắng cược, để hắn không phải chịu trách nhiệm về hành vi gian lận”.
“Kết quả là tên khốn này không biết điều, lớn lối với tôi, bảo tôi phải đưa chứng cứ”.
“Thế thì nói chuyện gì, nếu tôi có chứng cứ tôi đã sớm chặt tay hắn rồi”.
“Sau đó tên khốn này không chịu buông tha và nói rằng hắn muốn đánh cược với tôi trước mặt mọi người để chứng minh mình vô tội”.
“Anh Tần, anh cũng biết tôi rồi đấy. Với tài năng và khả năng tính toán cao thâm của tôi, cho dù thần cờ bạc có tới cũng phải gọi tôi là Hoàng đại sư”.
“Là một cao thủ, tôi không phải là loại người ỷ mạnh hiếp yếu. Theo phép lịch sự và tự tu thân, tôi để hắn tùy chọn. Pai Gow, Mahjong và Poker, gì cũng được”.
“Kết quả là đoán xem, tên khốn này đã lấy ra khẩu súng lục và nói rằng hắn muốn chơi trò cò quay tử thần với tôi!”
“Đậu má, nói thật, với lòng can đảm của tôi, tôi thực sự không sợ hắn, nhưng với thái độ xem xét tình hình tổng thể, tôi đã thẳng thừng từ chối yêu cầu thô lỗ của hắn”.
“Kết quả là tên này lên mặt với tôi, nói rằng hoặc đánh cược với hắn hoặc công khai xin lỗi hắn và để hắn tiếp tục đánh bạc trong sòng bạc”.