“Đệch, thế thì nói làm mẹ gì!”
Diệp Vĩnh Khang cảm thấy thật đau đầu khi nói chuyện với tên dở này.
“Cho nên tôi phải nghĩ cách, tôi muốn cầu hôn Tĩnh Tĩnh!”
Triệu Đại Lực nghiêm mặt nói: “Tôi đã chuẩn bị xong mọi thứ, cũng đã tra ra được Tĩnh Tĩnh bây giờ đang ăn cơm với bạn ở khu vườn bên bờ biển”.
“Tôi sẽ cầu hôn cô ấy ngay bây giờ. Phải có người làm chứng. Anh là ứng cử viên sáng giá nhất”.
Diệp Vĩnh Khang nhíu mày: “Tôi nói tôi sẽ làm nhân chứng cho anh khi nào?”
Triệu Đại Lực hất cằm nói: “Nếu như anh không đồng ý, tôi sẽ chết ngay cho anh xem, chết trên sàn nhà của anh luôn!”
“Đệch, dám uy hiếp ông đây à, đệch đệch đệch, thôi được, ông đây sợ rồi!”
Diệp Vĩnh Khang cảm thấy bản thân càng sống càng thụt lùi đi, đường đường là Điện Chủ của Điện Long Thần uy nghiêm, hầu quân tướng của nước Long Hạ, thế mà lại bị thằng ất ơ này đe dọa, cay quá mà.
Hai người lái xe thẳng đến khu vườn bên bờ biển.
Trên đường đi, Triệu Đại Lực vừa khua chân múa tay vừa nói sang sảng tình yêu của anh ta với Tĩnh Tĩnh.
“Sư phụ, anh không biết tôi yêu cô ấy nhường nào đâu, mỗi lần nghĩ đến cô ấy, lòng tôi cứ nhộn nhạo cả lên”.
“Tôi ước mình có thể xé toạc quần áo của cô ấy ngay lập tức, sau đó ấn tay cô ấy …”
“Đệch, dừng lại!”
Diệp Vĩnh Khang vội vàng nói: “Anh thực sự thích người ta hay chỉ thích ngủ với người ta thôi vậy?”
Triệu Đại Lực thản nhiên nói: “Thích và muốn ngủ, không phải như nhau à”.
“Điều này………”
Diệp Vĩnh Khang nhất thời cảm thấy không nói nên lời, sau khi nghĩ lại, có vẻ như vậy thật.
“Ây ây, sư phụ, nhìn này, có người đẹp!”
Lúc này, Triệu Đại Lực đột nhiên chỉ vào một hướng ngoài cửa sổ xe kêu lên.
Diệp Vĩnh Khang nhìn theo ánh mắt của Triệu Đại Lực, quả nhiên có một mỹ nữ đứng ở ven đường.
Người phụ nữ này không chỉ xinh đẹp mà còn có gu ăn mặc độc đáo.
Cô ấy mặc một bộ sườn xám lớn màu đỏ với hoa văn sẫm màu tinh xảo, cổ áo giọt nước, đuôi cá chép, nút cúc mã não và sau đầu búi tóc đơn giản nhưng tinh tế. Nước da trắng ngần và nét mặt tinh xảo như một đồ thủ công đỉnh cao.
Điều đặc biệt nhất là cô ấy để trên vai một cái ô màu đỏ, kiểu dáng của chiếc ô màu đỏ đậm chất cổ xưa, đứng ở đó, cô ấy trông giống như một người phụ nữ thời xưa xuyên không tới đây vậy.
“Này người đẹp, xin chào, có muốn cùng ăn cơm không? Quần áo đẹp quá, có thể cởi ra đưa cho anh không…”
Triệu Đại Lực vội vàng thò đầu ra khỏi cửa kính xe, mỉm cười nhìn người đẹp sườn xám đỏ.
Cái tên này, luôn miệng nói thích Tĩnh Tĩnh, thế mà nhìn thấy gái đẹp một cái là dở thói này ngay được.
“Nếu còn muốn sống thọ thì mau ngậm mồm lại”.
Diệp Vĩnh Khang vội vàng kéo tên dở hơi đang nổi máu dê lại, sau đó cho xe đậu qua một bên: “Đại Lực, anh đến chỗ Tĩnh Tĩnh trước đi, lát nữa tôi sẽ đến”.
Nói xong, Diệp Vĩnh Khang mở cửa xe, đi thẳng tới chỗ người đẹp sườn xám màu đỏ.
Triệu Đại Lực ngẩn người, thở dài nói: “Sư phụ ơi là sư phụ, trực tiếp tiếp cận luôn à, được lắm!”