Diệp Vĩnh Khang suy nghĩ một chút nói: “Tên của người đó rất lạ, hình như là gì mà Hoàng Thử Lang ấy”.
“Cái gì, Hoàng Thử Lang?”
Bố con nhà họ Tần nghe xong thì ôm bụng cười.
“Sao, hai người biết à?”
Diệp Vĩnh Khang nghi ngờ hỏi.
“Còn hơn cả biết ấy chứ!”
Tần Hạc cười nói: “Hoàng Thử Lang là thuộc hạ của chúng tôi, đã theo chúng tôi nhiều năm”.
“Người của hai người?”
Diệp Vĩnh Khang tự hỏi: “Vậy thì tại sao người ta lại nói rằng đó là vua của giang hồ thế giới ngầm Giang Bắc?”
Tần Hạc cười nói: “Chuyện này cũng phải nói lại, tên Hoàng Thử Lang này có đầu óc rất tốt, nhạy bén linh hoạt, năng lực cũng tốt, cũng là kẻ tương đối nghĩa khí, mọi mặt đều tốt”.
“Nhưng sở thích lớn nhất của tên này chính là ra oai, oai với trời, với đất, với thiên hạ, chỉ cần là nơi hắn có thể ra oai thì nhất định hắn sẽ không bỏ qua”.
“Thường khi tôi cùng bố tôi ra ngoài, nếu không cần thiết, chúng tôi chỉ mang theo một tài xế là được rồi, hơn nữa phần lớn thời gian đều tự mình lái xe”.
“Tên Hoàng Thử Lang kia thì lại ngược lại. Mỗi lần ra ngoài đều có một đám người đi theo”.
“Hơn nữa lại thường ra oai, nói rằng Giang Bắc không có chuyện gì mà anh Hoàng không đối phó được”.
“Dựa vào khả năng ra vẻ của hắn, người ta bị dọa sợ là chuyện bình thường”.
“Hơn nữa, bố tôi và tôi hành động tương đối kín đáo. Sau một thời gian dài, người khác sẽ cho rằng Hoàng Thử Lang là người số một trong thế giới ngầm Giang Bắc”.
Diệp Vĩnh Khang nghe xong dở khóc dở cười: “Có thể ra oai đến mức đấy cũng là tài năng đấy nhỉ!”
“Anh Diệp, sao anh lại đột nhiên nhắc tới Hoàng Thử Lang? Hắn chọc vào anh à?”
Tần Long Tượng hỏi.
“Nói đến chọc thì cũng không hẳn”.
Diệp Vĩnh Khang lắc đầu nói: “Chỉ là tôi có chút khúc mắc với em họ hắn. Tôi vốn là muốn hai người giúp giải quyết chuyện này, nhưng hiện tại xem ra mọi chuyện đã dễ dàng hơn rất nhiều. Sau đánh tiếng cho hắn chút là được”.
“Em họ? Hoàng Thử Lang có em họ từ khi nào vậy?”
Tần Hạc ngẩn người.
Đúng lúc này, điện thoại của anh ta đột nhiên vang lên, anh ta lập tức vui mừng sau khi nhìn thấy ID người gọi: “Nói Tào Tháo Tào Tháo đến luôn này, Hoàng Thử Lang gọi đến”.
“Lão Hoàng, có chuyện gì vậy, tôi đang muốn tìm cậu đây”.
Tần Hạc nghe điện thoại xong liền cười ha hả nói vài câu: “Ây da, còn có việc anh Hoàng không giải quyết được cơ à, được rồi tôi qua ngay”.
Cúp điện thoại xong, Tần Hạc cười với Diệp Vĩnh Khang: “Trong sòng bạc xảy ra chuyện, bảo tôi đến ứng cứu, anh Diệp, anh có muốn đi xem không, gặp Lão Hoàng bảo đảm không hối tiếc”.
Hoàng Thử Lang tuy ngày thường hay ra oai nhưng làm việc rất cẩn trọng, cũng rất trung thành với Tần Hạc, là người thân tín tuyệt đối của anh ta, hai bố con nhà họ Tần vô cùng tin tưởng, giao cho hắn quản lý một công ty giải trí lớn.
Công ty giải trí này có quy mô lớn không ai sánh kịp ở Giang Bắc, tích hợp hàng loạt phương thức giải trí như quán bar, vũ trường, sòng bạc, nhà tắm, KTV.