Mẹ cô ấy là một giáo viên, cô ấy được giáo dục theo kiểu khá truyền thống từ khi còn nhỏ, cho nên chuyện giữa nam nữ này, cô ấy bảo thủ hơn những cô gái khác rất nhiều.
Lớn như vậy rồi, đừng nói là phát sinh quan hệ với đàn ông con trai, ngay cả nắm tay cũng chưa thử bao giờ.
Dù biết Diệp Vĩnh Khang không đáng trách vì sự việc vừa rồi nhưng cô ấy vẫn bị áp lực tinh thần vô cùng lớn.
Cô ấy cứ cố gắng kiềm chế bản thân, ngoài mặt thì tỏ ra rất bình tĩnh, nếu cô ấy ở một mình lúc này thì cô ấy đã khóc từ lâu rồi.
Nhưng tên trước mặt này thì hay rồi, cô ấy luôn muốn kiềm chế thế mà tên này cứ khơi ra.
Nếu tiếp tục như vậy, Lý Thanh Từ thực sự lo lắng rằng mình sẽ không thể kiềm chế được mà dùng súng bắn chết tên này tại chỗ, sau đó tự sát để kết thúc mọi chuyện.
“Tuy rằng là phòng vệ chính đáng, nhưng theo quy định, anh vẫn cần về cục tuần tra với tôi để làm một số thủ tục!”
Lý Thanh Từ đã cố gắng hết sức để kiềm chế cảm xúc của mình, mặc dù giọng điệu của cô ấy rất bình tĩnh, nhưng ánh mắt khi nhìn vào Diệp Vĩnh Khang lại sắc như dao.
“Ồ, vậy thì tốt, vậy thì tốt, chỉ cần không bắt tôi chịu trách nhiệm là được”.
Diệp Vĩnh Khang vỗ nhẹ ngực, vẻ mặt vẫn còn chút sợ hãi.
Nhìn thấy bộ dạng của đối phương, Lý Thanh Từ tức giận đến mức bốc khói, tự hỏi chả nhẽ mình xấu đến vậy sao?
Đi theo Lý Thanh Từ trở về cục tuần tra, sau khi làm một số thủ tục đơn giản, đội trưởng đội tuần tra nghe tin Diệp Vĩnh Khang đã cứu Lý Thanh Từ, còn đặc biệt trao cho Diệp Vĩnh Khang một tấm bằng đỏ danh dự dám làm việc nghĩa và hai nghìn tệ tiền mặt.
“Cậu Diệp, lần này cảm ơn cậu rất nhiều, bản lĩnh của cậu rất đáng để mọi người học hỏi!”
Đội trưởng đội tuần tra bắt tay Diệp Vĩnh Khang bằng cả hai tay đầy phấn khích.
“Không cần, không cần đâu. Gặp chuyện bất bình rút dao giúp đỡ là điều những công dân như chúng ta nên làm mà”.
Diệp Vĩnh Khang cảm thấy khá vui. Mặc dù anh chắc chắn không quan tâm đến hai nghìn tệ nhưng nếu cho Hạ Huyền Trúc và Diệp Tiểu Trân xem tờ giấy chứng nhận này, họ chắc chắn sẽ rất vui.
Ngay khi Diệp Vĩnh Khang chuẩn bị rời đi, một người của cục tuần tra đột nhiên chạy tới và nói nhỏ vài câu với Lý Thanh Từ.
Vẻ mặt Lý Thanh Từ hơi biến sắc sau khi nghe lời này, cô ấy vội vàng gọi với theo về phía Diệp Vĩnh Khang: “Chờ một chút!”
“Bà chị, có chuyện gì có thể giải quyết xong một lần không, cứ dây dưa như vậy thú vị lắm à?”
Vẻ mặt của Diệp Vĩnh Khang tỏ vẻ không hài lòng, anh đang nóng lòng muốn về nhà cho vợ và con gái xem giấy chứng nhận này.
“Anh đi với tôi”.
Ánh mắt Lý Thanh Từ nhìn Diệp Vĩnh Khang có chút kỳ quái, sau đó xoay người bước lên lầu.
Diệp Vĩnh Khang khẽ thở dài, đành phải bất lực đi theo.
Khi đến văn phòng của Lý Thanh Từ, Diệp Vĩnh Khang ngồi phịch mông trên ghế sô pha, vắt chéo chân, bất lực nói: “Được rồi, hôm nay coi như tôi tự mua việc vào người đi, cô muốn gì thì nói đi, dù sao chuyện cũng đã rồi, tôi có nói gì cũng vô dụng”.
Theo quan điểm của Diệp Vĩnh Khang, Lý Thanh Từ chắc hẳn vẫn đang canh cánh với việc vừa rồi.