Suy nghĩ này trong mắt người khác có vẻ hơi nực cười, nhưng đối với trăm nghìn tướng sĩ của Điện Long Thần mà nói thì đó là điều bình thường.
Bởi vì Điện Chủ giống như một vị thần trong lòng họ, không thể bất kính dù chỉ một chút.
Ngồi trên ghế sô pha, Diệp Vĩnh Khang lấy điện thoại di động ra gửi một tin nhắn cho Hạ Huyền Trúc, bảo cô đưa Tiểu Trân đi chơi trước, anh còn phải bận một lúc nữa.
Ngay sau khi tin nhắn được gửi đi, một ứng dụng đọc tiểu thuyết trên điện thoại đột nhiên xuất hiện thông báo có chương mới.
"Hả? Tác giả này còn biết ra chương mới sao?"
Diệp Vĩnh Khang vừa cười vừa chửi một câu, sau đó vội vàng mở chương mới ra đọc một cách thích thú.
Thậm chí có lúc Diệp Vĩnh Khang cũng không hiểu tại sao lại mê mẩn một cuốn tiểu thuyết dài kỳ như vậy, cách hành văn và cốt truyện tệ đến không chịu nổi, hơn nữa còn là cuốn tiểu thuyết đến bây giờ mới chỉ có ba người đọc.
Mỗi lần đọc, Diệp Vĩnh Khang hầu như đều chửi mắng từ đầu đến cuối, câu từ không rõ ràng, câu trước đá câu sau, lỗi chính tả quá nhiều, hoàn toàn là viết lung tung, tóm lại là muốn dở chừng nào thì có thể dở tới chừng ấy.
Nhưng cuốn tiểu thuyết dở tệ này dường như có một ma lực bí ẩn, luôn hấp dẫn Diệp Vĩnh Khang đón chờ chương tiếp theo.
"Đại ca, chuyện anh giúp tôi thế nào rồi ạ...”
Đúng lúc này, Diệp Thiên Minh đột nhiên bước từ ngoài cửa vào, vừa nói được một nửa thì nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang đang ngồi trên sô pha cúi đầu xem điện thoại.
Diệp Thiên Minh giật mình, lập tức bật cười ha hả: "Cậu chủ Diệp, không phải cậu giỏi lắm sao? Sao rồi, bây giờ nên nghỉ ngơi rồi nhỉ?"
"Cậu cũng đừng trách tôi, tôi đã cảnh cáo cậu rồi, nếu như cậu ngoan ngoãn theo tôi trở về phương Bắc, tôi nhất định sẽ không làm khó cậu”.
"Bây giờ thì hay rồi, Nam Giang Vương là đại ca của tôi, để tránh một số phiền phức không đáng có trên đường trở về, đợi lát nữa phải để hai chân của cậu chủ Diệp chịu thiệt mà gãy thêm lần nữa rồi”.
"Có điều cậu không cần phải sợ, dù sao trước đây cũng đã từng gãy một lần rồi, hẳn là rất có kinh nghiệm, ha ha ha!"
Diệp Vĩnh Khang xuất hiện ở đây thực sự khiến Diệp Thiên Minh hơi kinh ngạc.
Nhưng theo ông ta thấy, Diệp Vĩnh Khang nhất định đã bị Hạ Nguyên Thành bắt tới.
"Cậu chủ Diệp, cậu nói xem lát nữa nên đánh gãy chân trái trước? Hay là chân phải trước?"
"Hay là thế này, cậu quỳ xuống cầu xin tôi, lát nữa tôi sẽ đánh gãy cả hai chân cậu cùng lúc, như vậy có thể bớt đau một chút, ha ha, tôi rất tốt với cậu nhỉ, cậu chủ thấy đúng không?"
Diệp Thiên Minh vì chuyện ngày hôm qua mà đã nhẫn nhịn nhiều ấm ức, bây giờ cuối cùng ông ta đã có thể xả giận.