Mấy năm anh đi xa, thật sự không biết hai mẹ con đã sống thế nào, vợ anh đã phải chịu bao nhiêu tủi nhục bên ngoài.
Anh không thể không nghĩ đến câu mà mẹ anh đã nói trước kia: “Con à, nếu sau này con trở thành thiên thần, mẹ sẽ cùng con lan tỏa lòng nhân ái ra thế giới”.
"Nếu sau này con trở thành ác quỷ, mẹ sẽ cùng con giết hết những kẻ chống lại con!"
Khi anh mở cửa trở về nhà, thấy vợ đã về và đang chơi trò ‘một hai ba người gỗ đứng lại’ với Diệp Tiểu Trân, hai mẹ con cười nghiêng cười ngả.
"Vĩnh Khang, anh vừa đi đâu vậy, xảy ra chuyện gì à?"
Hạ Huyền Trúc thấy sắc mặt của Diệp Vĩnh Khang có chút khó chịu, vội vàng hỏi.
"Không sao, ra ngoài đi dạo một chút, hít thở không khí ấy mà".
Diệp Vĩnh Khang cười cười, sau đó đi tới ngồi bên cạnh vợ và con gái, nhìn thấy hai mẹ con vui vẻ, Diệp Vĩnh Khang cảm thấy vô cùng an tâm và vui vẻ.
Đêm khuya hai vợ chồng nằm ở trên giường, Diệp Vĩnh Khang mở mắt chăm chú nhìn trần nhà, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì.
"Vĩnh Khang, cảm ơn vì tất cả những gì anh đã làm cho hai mẹ con em".
Hạ Huyền Trúc đột nhiên quay đầu lại, nhẹ giọng nhìn Diệp Vĩnh Khang.
"Hả? Sao tự nhiên lại cảm ơn anh?"
Diệp Vĩnh Khang quay đầu lại, mỉm cười nhìn Hạ Huyền Trúc.
"Vừa rồi mẹ của Đậu Đậu đã xin lỗi trong nhóm rồi, còn gửi một loạt tin nhắn xin lỗi nữa.
Cô ta đột nhiên có thay đổi lớn như vậy, em nghĩ chắc đã gặp phải chuyện gì rồi".
Hạ Huyền Trúc không phải là kẻ ngốc, thật ra khi cô vừa về đến nhà, nghe Tiểu Trân nói bố có tâm trạng không tốt, đã đi ra ngoài một mình, Hạ Huyền Trúc đại khái đã đoán được Diệp Vĩnh Khang định làm gì rồi.
"Bảo vệ em và con vốn là trách nhiệm và nghĩa vụ của anh, trước kia đã để hai người chịu thiệt thòi quá nhiều.
Đời này anh nhất định sẽ bù đắp cho hai mẹ con gấp đôi, không để em và con phải chịu bất cứ oan ức nào".
Diệp Vĩnh Khang đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt vợ, trong mắt tràn đầy cưng chiều và dịu dàng.
"Em không muốn bù đắp gì đâu.
Chỉ cần gia đình ba người của chúng ta có thể ở bên nhau là em đã mãn nguyện lắm rồi".
Hạ Huyền Trúc nhẹ nhàng nép đầu vào vòng tay của Diệp Vĩnh Khang.
Một ánh trăng sáng xuyên qua khe hở trên rèm cửa, chiếu vào đầu giường êm ái, yên bình.
Hai người ân ái đương nhiên không thể kìm được lòng mình, họ đã quấn vào nhau để thể hiện những cảm xúc rực lửa của tình yêu.
Ngay lúc hai người đang đắm chìm vào nhau, đột nhiên cảm thấy cửa hé mở, quay đầu nhìn lại, hai vợ chồng liền giật mình một cái!
Diệp Tiểu Trân, mặc một bộ đồ ngủ màu hồng dễ thương, đang đứng ở cửa phòng ngủ, háo hức nhìn bố mẹ mình, đôi mắt to tròn long lanh nước đầy tò mò và hiếu kì.