“Bố ngốc ghê, hôm nay là cuối tuần, hôm qua bố đi đâu đấy, sao bây giờ mới về?”
Diệp Tiểu Trân hỏi.
Diệp Vĩnh Khang còn chưa kịp trả lời, một giọng nói khó chịu đột nhiên vang lên từ phòng khách: “Còn có thể đi đâu? Nếu cả đêm không về, nhất định là đi lêu lổng bên ngoài rồi”.
Diệp Vĩnh Khang quay đầu nhanh cười nói: “Mẹ, sao mẹ lại ở chỗ này”.
Thì ra là mẹ vợ đến chơi.
“Sao, tôi không thể đến được à? Vậy giờ tôi đi là được chứ gì!”
Trương Hoa Phương trợn mắt nói.
“He he, đi gì mà đi chứ, mẹ đến đây con còn mừng không kịp nữa à”.
Diệp Vĩnh Khang đặt Diệp Tiểu Trân xuống, mỉm cười lấy ra giấy chứng nhận danh dự màu đỏ, cầm trong tay giương lên cười: “Con cũng không đi lêu lổng bên ngoài, con đi làm việc tốt mà”.
“Cái này là cái gì?”
Hạ Huyền Trúc vẻ mặt bối rối, nhanh chóng cầm lấy giấy chứng nhận danh dự, mở ra xem, vui mừng nói: “Oa, dám làm việc nghĩa, chồng à, anh giỏi quá, Tiểu Trân, lại đây coi này, bố con giỏi lắm luôn!”
“Wow, bố con là anh hùng!”
Diệp Tiểu Trân vỗ tay reo hò, tuy còn học mẫu giáo nhưng cô nhóc vẫn hiểu dũng cảm là như thế nào.
“Chồng, ngưỡng mộ anh chết mất thôi, mau kể em nghe chuyện gì đã xảy ra đi, anh giỏi quá đi à!”
Hạ Huyền Trúc nhìn Diệp Vĩnh Khang bằng đôi mắt đầy sao ngưỡng mộ, trong nháy mắt đã biến thành một fan hâm mộ cuồng nhiệt.
Diệp Vĩnh Khang nhìn thấy ánh mắt ngưỡng mộ mà vợ và con gái nhìn mình, trong lòng cảm thấy vô cùng cao hứng, anh vung tay lên nói: “Chuyện nhỏ thôi, không đáng nhắc tới, chỉ là tiện tay xử lý hai tên lưu manh, giải cứu còn tin thôi”.
“Wow, chồng, anh thật tuyệt vời, anh chính là thần tượng của em…”
“Thần tượng cái con khỉ!”
Ngay khi Hạ Huyền Trúc và Diệp Tiểu Trân đang hâm mộ Diệp Vĩnh Khang, Trương Hoa Phương đột nhiên nghiêm giọng nói với Diệp Vĩnh Khang: “Cậu nghĩ cậu là anh hùng tái thế hay gì?”
“Nếu có chuyện gì xảy ra với cậu thì sao? Nhà tôi không cần anh hùng, tôi chỉ muốn mọi người trong nhà đều bình an là được rồi!”
“Sau gặp chuyện như này nên tránh xa ra một chút, bình an sống qua ngày là được rồi”.
“Tức quá mà, tự dưng bày đặt đi làm anh hùng, còn có lần sau nữa xem tôi xử cậu như nào, có bị thương ở đâu không?”
Diệp Vĩnh Khang vội vàng cười đáp: “Không sao đâu, chỉ có hai tên lưu manh thì sao làm con bị thương được, con rể mẹ là cao thủ võ lâm đó”.
“Cao thủ võ lâm cái con khỉ!”
Trương Hoa Phương trợn mắt nói: “Dù võ công cao đến đâu, cũng không lường trước được, nhỡ bên kia có hung khí thì sao? Đúng thật là, làm cái gì cũng không suy nghĩ, nhìn cậu mà ngứa mắt”.
Nói rồi, Trương Hoa Phương tức giận đeo tạp dề vào nhà bếp.
“Mẹ, để con giúp mẹ”.
Diệp Vĩnh Khang nhanh chóng nở nụ cười theo sau.
“Đi, đi, đi, lượn đi cho nước nó trong, nhìn thấy cậu là tôi ngứa hết cả mắt, mau đi tắm đi, rồi xem kĩ lại xem có bị thương ở đâu không, đừng có đứng ở đây làm phiền nữa!”