Diệp Vĩnh Khang nhìn vào mắt Trần Tiểu Túy, ôn tồn nói: "Tôi có nhớ trước tôi đã từng nói với cô, về sau không được tùy tiện làm gì cho tôi nữa, cô quên rồi à?"
Trong mắt Trần Tiểu Túy thoáng hiện lên một tia hoảng sợ, nói: "Em...!em không …"
"Cô nghĩ tôi là thằng ngu à?"
Diệp Vĩnh Khang đột nhiên trầm giọng nói: "Nếu như không phải cô chủ động đi tìm Đào Xuân Yến, thì làm sao cô ta có thể bắt được cô nhanh vậy được?"
"Coi như Đào Xuân Yến biết rõ mấy mối quan hệ của tôi ở Giang Bắc đi nữa, nhưng tại sao cô ta không bắt người khác mà cứ tìm đến cô?"
"Em……"
Trần Tiểu Túy nghẹn lời, vân vê góc váy bằng cả hai tay vì lo lắng, sau đó thở dài nói nhỏ: "Anh Diệp, em xin lỗi, nhưng lần này em thực sự rất lo lắng".
"Hôm nay em vô tình nghe được tin Đào Xuân Yến sẽ đối phó với anh, em đã rất cuống".
"Nhà họ Đào là một gia tộc lớn ở tỉnh lỵ, thực lực cũng không tầm thường, em đã gọi cho anh nhưng không gọi được".
"Nhà họ Trần em cũng coi như có chút ảnh hưởng ở tỉnh nên em đã liên hệ với Đào Xuân Yến thông qua mấy mối quan hệ".
"Em đến tìm cô ta để thương lượng nhưng không ngờ cô ta lại trói luôn em lại”.
"Chuyện này nằm ngoài dự liệu, anh Diệp, em thực sự xin lỗi.
Sau khi cô ta trói em, em nhận ra rằng rất có thể cô ta sẽ dùng em để làm con tin gây áp lực cho anh, nhưng lúc đó đã muộn rồi".
Khi Trần Tiểu Túy nói những điều này, cô ấy luôn cúi đầu, vẻ mặt đầy tội lỗi.
Diệp Vĩnh Khang hỏi: "Lúc đó cô lấy điều kiện gì ra để trao đổi?"
Trần Tiểu Túy thì thào nói: "Em đã nói với cô ta, chỉ cần cô ta buông tha cho anh, em có thể giao toàn bộ tài sản và tiền tiết kiệm cho cô ta…"
"Trần Tiểu Túy, cô ấm đầu à?”
Diệp Vĩnh Khang đột nhiên tức giận nói: "Ban đầu thì lấy cơ thể ra đổi, giờ lại là toàn bộ tài sản, chỉ vì một người mới quen biết mấy tháng thôi à!"
"Nếu cô có bệnh về não, thì hãy đến bệnh viện khám càng sớm càng tốt đi!"
"Một mình cô đơn phương độc mã lăn lộn ở Giang Bắc suốt bao năm qua, ngày đêm vất vả dành dụm được chút gia sản này, vậy mà bây giờ nói đổi là đổi luôn à, cô bị điên à?”
"Anh Diệp, xin lỗi, thực xin lỗi, em sai rồi!"
"Đừng nói nhảm nữa, xuống xe!"
Diệp Vĩnh Khang mở cửa xe, đẩy Trần Tiểu Túy xuống, trầm giọng nói: "Trần Tiểu Túy, nghe cho kĩ đây, tôi khách khí với cô chẳng qua là do cô vẫn còn chút giá trị lợi dụng mà thôi".
"Tôi là quân tướng, cô nghĩ với thân phận của tôi mà đi kết giao với cô sao? Sau này, mẹ kiếp, đừng có tiếp tục tự mình đa tình nữa, những việc cô làm cho tôi đặc biệt lố bịch và ngây thơ đấy!"
"Hơn nữa, bây giờ cô đã chẳng còn giá trị nào cho tôi lợi dụng nữa.
Tôi không liên quan gì đến cô.
Từ nay về sau đừng liên lạc với tôi nữa.
Coi như chưa từng quen biết cô, cho dù cô có chết trước mặt tôi thì tôi cũng chả buồn quan tâm đâu, cút!"
Nói xong, Diệp Vĩnh Khang đóng cửa xe lại ‘rầm’ một cái, sau đó đạp ga rời đi.