Tuy nhiên, vẻ mặt của Lý Thanh Từ lần này rất nghiêm túc, nói: “Anh Diệp, tiếp theo có thể anh sẽ phải nhận một tin xấu đấy, tôi muốn anh chuẩn bị sẵn tâm lý”.
“Ừ, tôi chuẩn bị rồi, cô muốn gì thì làm đi?”
Diệp Vĩnh Khang dựa vào đệm sô pha, híp mắt, vẻ mặt bất lực cùng thiếu kiên nhẫn.
Lý Thanh Từ nhìn thấy biểu cảm của Diệp Vĩnh Khang, khẽ thở dài: “Vừa rồi bộ phận kỹ thuật của chúng tôi đã điều tra đồ dùng của hai tên xã hội đen, vô tình phát hiện trong điện thoại di động có một tin nhắn”.
“Tin này cho thấy mục tiêu bắt cóc của bọn họ hôm nay lẽ ra là cô Hạ, tức là vợ của anh, nhưng không hiểu sao bọn họ lại đột ngột từ bỏ”.
Diệp Vĩnh Khang sau khi nghe xong sửng sốt, sau đó đột nhiên ngồi thẳng người: “Cô nói cái gì!”
Lý Thanh Từ mở một tin nhắn từ điện thoại di động của tên xã hội đen để lại và thở dài: “Tự mình xem đi”.
Diệp Vĩnh Khang vội vàng cầm lấy điện thoại, vừa nhìn thấy nội dung tin nhắn, trong mắt chợt lóe một tia lạnh lẽo vô cùng sắc bén!
Thông tin này có ảnh, địa chỉ công ty, địa chỉ nhà của Hạ Huyền Trúc và thậm chí một số thông tin về Diệp Tiểu Trân, cũng như kế hoạch bắt cóc chi tiết.
Cuối tin nhắn còn ghi giá, đặt cọc trước 2 triệu, sau khi làm xong sẽ chuyển thêm 3 triệu!
“Chủ thuê là ai!”
Diệp Vĩnh Khang đột nhiên ngẩng đầu!
Lý Thanh Từ tình cờ bắt gặp ánh mắt của đối phương, đột nhiên cảm thấy tim mình run lên một cái không thể giải thích được, một cảm giác sợ hãi sâu sắc dâng lên.
Bộ dạng vừa vô tình bắt gặp được của Diệp Vĩnh Khang hoàn toàn khác biệt với bộ dạng cà lơ cà lất mọi khi, đặc biệt là đôi mắt, dường như ẩn chứa một con quái thú hung hãn khát máu, bị loại ánh mắt này nhìn chằm chằm cũng người ta cảm thấy ớn lạnh.
“Anh bình tĩnh trước đã”.
Xét cho cùng, Lý Thanh Từ cũng là đội phó đội tuần tra, tố chất tâm lý của cô ấy không thể so với người thường, cô ấy nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc của mình và nói: “Số gửi tin nhắn này đã được mã hóa và gửi bằng máy chủ ảo”.
“Vì vậy, bộ phận kỹ thuật của chúng tôi tạm thời không thể bẻ khóa nó trong thời gian ngắn, cần một quá trình tương đối dài”.
“Tôi cho anh biết mục đích của thông tin này, một là để anh và gia đình cảnh giác hơn, hai là để anh hỏi vợ của anh xem có đắc tội với ai không?”
“Mong anh suy nghĩ kỹ lại, giúp chúng tôi giải quyết vụ này càng sớm càng tốt, cũng như loại bỏ được hiểm họa tiềm ẩn cho anh và gia đình anh càng sớm càng tốt”.
Diệp Vĩnh Khang nhíu mày, nhưng anh không có manh mối.
Hạ Huyền Trúc bình thường rất tốt với mọi người, đối với ai cũng lịch sự khách khí, không đến mức đắc tội với người nào cả.
Có vẻ như anh cũng không hề đắc tội với ai ở bên ngoài, vậy kẻ định bắt cóc Hạ Huyền Trúc, sự việc này là nhằm vào Hạ Huyền Trúc hay là anh?
“Lai lịch của hai tên xã hội đen là gì?”
Diệp Vĩnh Khang hỏi.
Lý Thanh Từ thở nhẹ ra một hơi, nói: “Hai kẻ liều mạng khét tiếng, mang trên lưng nhiều sinh mạng, là mục tiêu truy bắt chủ chốt, chúng là kẻ nhận tiền rồi thay chủ thuê diệt trừ tai họa”.
“Trong một lần vây bắt tổng hợp vào năm ngoái, tôi đã đích thân dẫn đầu một đội bắt giữ một thủ lĩnh băng đảng tội phạm, kẻ này sau đó đã bị kết án tử hình”.