“Tất cả đều là tài liệu của dự án đấy, đây, đây và cả đây nữa!”
Hạ Huyền Trúc ôm chồng tài liệu kia mới đi có mấy bước đã thở không ra hơi.
“Tiểu Thiên, em chậm thôi, không thì cứ để đó đã, để Vĩnh Khang tới dọn cho”.
Hạ Huyền Trúc nghiêng đầu nói với ra ngoài cửa.
“Không sao đâu sếp Hạ, em chuyển được mà”.
Một giọng nói vô cùng trong trẻo thanh tao vang lên, một cô gái vóc dáng nhỏ xinh đáng yêu mà lả lướt ôm theo một chồng văn kiện cao gần bằng mình đi vào.
Diệp Vĩnh Khang đặt tài liệu lên bàn, vừa định đi tới giúp đỡ nhưng sau khi thấy cô gái kia thì đột nhiên khựng lại, rồi từ từ nhích qua bên cạnh nửa bước, nhường ra một lối đi.
Cô gái này nhỏ nhắn xinh xắn, chân đi giày cao gót, trong tay ôm ít nhất mấy chục ký tài liệu, thở hồng hộc.
Nhưng Diệp Vĩnh Khang lại phát hiện ra, dù cô ấy thở hổn hển nhưng nhịp chân bước đi vẫn rất nhẹ nhàng, giống như là không dùng mấy sức lực vậy.
“Sếp Hạ, vậy em về trước nhé, sáng sớm mai em đến đón chị”.
Cô gái đặt tài liệu lên bàn, tươi cười chào hỏi Hạ Huyền Trúc, sau đó vui vẻ ra khỏi cửa.
“Vội gì chứ, uống ly nước đã rồi đi!”
Hạ Huyền Trúc nói.
“Không cần đâu ạ!”
Cô gái phất tay với Hạ Huyền Trúc, sau đó cười khanh khách rời đi.
Diệp Vĩnh Khang nhìn chằm chằm mắt không hề chớp, vẻ mặt như đang suy nghĩ gì đó.
“Sao đó, anh thấy gái đẹp là ngắm không dứt nổi mắt à? Quả nhiên đàn ông đều là đồ háo sắc!”
Hạ Huyền Trúc thấy vẻ mặt này của Diệp Vĩnh Khang thì không vui nói dỗi.
Diệp Vĩnh Khang mỉm cười đáp: “Em nghĩ cái gì thế, đến cả vợ anh là người phụ nữ đẹp nhất thế gian mà anh còn chưa ngắm đủ nữa là, hơi sức đâu mà đi nhìn người phụ nữ khác”.
“Chẳng qua anh chỉ thấy người này rất lạ mắt, lúc trước hình như anh chưa từng gặp cô ta ở công ty em”.
Hạ Huyền Trúc vừa sửa sang tài liệu vừa nói: “Hôm nay mới đi làm, tên Thiên Diệp Nhi, trợ lý của em”.
“Ồ, ngày đầu tiên đến công ty đã làm trợ lý của em rồi sao?”
Diệp Vĩnh Khang nảy sinh chút nghi ngờ, trợ lý tổng giám đốc cũng coi như là cao tầng trong công ty rồi.
Nhắc đến việc này, vẻ mặt Hạ Huyền Trúc tràn đầy tán thưởng: “Nói ra chắc anh cũng không tin, lần này em hình như nhặt được báu vật rồi”.
“Diệp Nhi chủ động nộp hồ sơ, vừa phỏng vấn đã nói muốn làm trợ lý tổng giám đốc”.
“Khi ấy em thấy cô ấy còn trẻ, giống như sinh viên chưa tốt nghiệp vậy bèn thuận miệng hỏi cô ấy biết làm gì”.
“Kết quả là cô ấy vừa mở miệng đã khiến em hoảng hốt, thông thạo bảy thứ tiếng không gồm tiếng mẹ đẻ, suy luận cũng rất sắc sảo, đặc biệt là từ cử chỉ cho đến lời nói của cô ấy đều toát lên một loại khí chất rất đặc biệt”.
“Em cũng bắt đầu nhìn cô ấy với con mắt khác, sau đó em lại hỏi cô ấy thêm vài vấn đề, kết quả là câu trả lời của cô ấy thật sự không có chỗ chê”.
“Em chưa từng gặp nhân tài nào như thế nên đã phá lệ tuyển dụng tại chỗ, để cô ấy làm trợ lý của em, sau này có người như vậy phụ việc bên cạnh thì ít nhất cũng khiến em an tâm một nửa, anh nói xem có đúng là em nhặt được bảo vật rồi không?”
Diệp Vĩnh Khang nghe xong nhẹ nhàng sờ cằm, trầm ngâm một lúc mới cười sâu xa: “Ừ, em thật sự đã nhặt được bảo vật rồi, hơn nữa những bản lĩnh mà em được thấy cũng chỉ là cọng lông mà thôi”.
Hạ Huyền Trúc sửng sốt: “Anh biết cô ấy sao?”