Quách Thụy Hoa biến sắc, cầm lấy máy tính bảng, bên trên có một dòng thông báo, trên trán không khỏi bắt đầu đổ mồ hôi hạt.
“Lưu Tử Phong này thật không biết xấu hổ, đến chuyện xấu xa như thế này cũng có thể làm ra được, mẹ nó nữa chứ!”
Quách Thụy Hoa tức giận đùng đùng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đồ chó má, lần này ông đây liều với mày, cho dù phải rút khỏi ngành này, ông đây cũng không thể ngồi im chờ chết được!”
“Sếp Hạ, cô yên tâm, chuyện này tôi nhất định…”
Quách Thụy Hoa vừa quay đầu lại, đột nhiên nhìn thấy Hạ Huyền Trúc không có bất kỳ biểu hiện nào là tức giận hay lo lắng cả, khóe miệng còn khẽ nhếch lên một nụ cười rất thoải mái.
Những người còn lại cũng cảm thấy rất khó hiểu, Lưu Tử Phong này ra đòn rất hiểm, nếu như không kiểm soát tốt, hậu quả khó mà tưởng tượng được.
Nhưng sao sếp Hạ lại tỏ ra như không có gì vậy?
“Chồng à”.
Hạ Huyền Trúc mỉm cười về phía nghiệp vụ hét lớn.
“Đã rõ!”
Diệp Vĩnh Khang ra hiệu đồng ý với Hạ Huyền Trúc, sau đó lấy ra một ổ USB cắm vào máy tính bên cạnh, sau đó bắt đầu gõ bàn phím.
Hai phút sau, Diệp Vĩnh Khang đóng máy tính lại, cười nói với Hạ Huyền Trúc: “Vợ à, xong rồi”.
“Tuyệt vời!”
Hạ Huyền Trúc giơ ngón tay cái với Diệp Vĩnh Khang: “Lát nữa tới nhà hàng Đường Triều nhé?”
Diệp Vĩnh Khang mỉm cười trả lời: “Cho những người nước ngoài này ăn lẩu đi, để họ cảm nhận một chút văn hóa dân tộc của chúng ta”.
“Chà, ý kiến hay đấy, vậy lát nữa tới Tiểu Long Khảm, chúng ta qua đó bao cả nhà hàng trước, hôm nay phải ăn thật đã mới được”.
Hạ Huyền Trúc mỉm cười.
“Được luôn, anh cũng lâu lắm rồi chưa ăn lẩu”.
Diệp Vĩnh Khang mỉm cười đặt tay lên vai Hạ Huyền Trúc, sau đó đôi trẻ hồ hởi nói nói cười cười đi về phía bãi đậu xe.
“Đúng rồi, sếp Quách, Diệp Nhi, hai người sắp xếp ở đây, lát nữa đưa tất cả mọi người đến Tiểu Long Khảm, mời mọi người ăn lẩu, sau đó đi hát karaoke, hôm nay mọi người nhất định phải vui vẻ tới bến!”
Hạ Huyền Trúc quay đầu lại dặn dò Quách Thụy Hoa, sau đó nắm lấy tay Diệp Vĩnh Khang, tiếp tục cười nói đi về phía trước.
Đám người Quách Thụy Hoa thấy rất khó hiểu, hoàn toàn không hiểu đôi chim ưng này rốt cuộc định làm gì.
Cháy đến lông mày rồi mà sao như không có chuyện gì xảy ra vậy, lẩu ngon đến vậy sao?
“Đù, lần này Lưu Tử Phong xong rồi, xong đời thật rồi!”
Lúc này một nhân viên phụ trách nhìn chằm chằm vào màn hình đột nhiên kêu lên một tiếng.
“Có chuyện gì vậy?”
Mọi người đều quay đầu lại nhìn, Quách Thụy Hoa nóng lòng chạy tới, nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc, sau đó phá lên cười ha hả: “Ha ha ha ha, ăn lẩu, ăn lẩu thôi, lẩu là ngon nhất!”
Mọi người hiếu kỳ lũ lượt xúm lại, sau khi bọn họ nhìn rõ thứ trên màn hình thì cũng lập tức phá lên cười ha ha.