"Được, anh nói đi".
Diệp Vĩnh Khang mở cửa xe ngồi vào.
Lưu Đại Hải nói qua điện thoại: "Anh Diệp, anh bây giờ ở đâu, không bằng tôi qua đó nói chuyện thì sẽ rõ ràng hơn".
Diệp Vĩnh Khang gật đầu nói cho Lưu Đại Hải vị trí.
Một lúc sau, Lưu Đại Hải vã mồ hôi chạy tới.
“Anh Diệp, xin lỗi, tôi bị tắc đường”.
“Không vội, uống nước trước đã”.
Diệp Vĩnh Khang kéo cửa xe, để Lưu Đại Hải ngồi vào trong, đưa một chai nước khoáng cho ông ta.
“Cám ơn anh Diệp!”
Lưu Đại Hải mở nắp ra, uống ừng ực hai ngụm rồi nói: “Chuyện này tôi đã điều tra rồi.
Cô gái mặc váy học sinh mà anh miêu tả đó, tôi đã hỏi rất nhiều người đều không biết rằng ở Giang Bắc có một nhân vật như vậy”.
“Nhưng bên phía ngành xây dựng này thì tôi biết khá rõ.
Có không dưới một trăm đại lý vật liệu xây dựng ở Giang Bắc, người thế nào cũng có hết”.
“Tuy nhiên trong số những nhà cung cấp vật liệu xây dựng này, có một người tên là Lý Bồi Hùng là có thực lực mạnh nhất.
Hàng trăm nhà cung cấp vật liệu ở Giang Bắc đều phải nhìn mặt ông ta mà sống”.
“Vì vậy có năng lực điều động toàn bộ giới cung cấp vật liệu Giang Bắc thì chỉ có người này mà thôi”.
Vốn dĩ Lưu Đại Hải phát triển từ ngành bất động sản, vì vậy cũng hiểu khá rõ về ngành xây dựng.
“Lý Bội Hùng?”
Diệp Vĩnh Khang khẽ vuốt cằm: “Bây giờ ông ta ở đâu?”
Lưu Đại Hải liếc nhìn đồng hồ, trả lời: “Giờ này chắc ông ta đang ở công ty, công ty của ông ta ở phía bên đường Nam An.
Brừm!
Diệp Vĩnh Khang nghe xong liền nổ ga, phóng xe về phía trước.
“Anh Diệp, chúng ta đi đâu vậy?”
Lưu Đại Hải bối rối hỏi trong khi thắt dây an toàn.
“Đi tìm Lý Bồi Hùng tính sổ”.
Diệp Vĩnh Khang nhẹ giọng nói.
“Hả?”
Lưu Đại Hải ngạc nhiên, vội vàng nói: “Anh Diệp, người tên Lý Bồi Hùng này, mặc dù là một doanh nhân đích thực, nhưng thực lực rất mạnh, thủ đoạn cũng khá gian xảo, chúng ta không chuẩn bị gì mà đã qua đó rồi à?”
“Nếu như ông không muốn đi thì có thể xuống xe ngay bây giờ”.