Tuy nhiên khi đang định bóp cò, anh ta đột nhiên cảm thấy cổ tay mình tê dại, khi phản ứng lại thì súng đã nằm trong tay Diệp Vĩnh Khang một cách thần kỳ.
“Anh Diệp…”
Tần Hạc nhìn Diệp Vĩnh Khang bằng ánh mắt khó hiểu, anh ta tin rằng nếu anh ta đã có thể nhìn ra mối liên hệ sâu sắc ở đây thì anh Diệp cũng có thể nhìn ra được.
Diệp Vĩnh Khang khẽ lắc đầu, sau đó lại đút súng vào sau eo của Tần Hạc.
“Đại ca, nước của anh đây”.
A Minh thận trọng đưa nước bằng hai tay, hoàn toàn không biết vừa rồi khi mình xoay người lại đã đi qua cánh cửa địa ngục một vòng.
Tần Hạc quay đầu nhìn Diệp Vĩnh Khang, cố gắng chờ đợi Diệp Vĩnh Khang đổi ý, nhưng chỉ thấy Diệp Vĩnh Khang mỉm cười đón lấy cốc nước rồi đưa tới trước mặt anh ta, Tần Hạc thở dài một hơi, sau đó ngồi xuống ghế bên cạnh trầm mặc.
Mặc dù trong lòng rất không tình nguyện, nhưng ý của Diệp Vĩnh Khang, anh ta không thể không tuân theo được.
“A Minh, nếu như tôi có thể cứu được mẹ cậu ra, cậu định trả ơn tôi thế nào?”
Diệp Vĩnh Khang nhìn A Minh, cười nói.
A Minh siết chặt bàn tay, nói: “Nếu như anh thật sự có thể cứu được mẹ tôi, tôi tình nguyện/bằng lòng làm trâu làm ngựa cho anh, bảo tôi làm gì cũng được!”
“Đây là cậu nói đấy nhé”.
Diệp Vĩnh Khang cười nhạt: “Tôi sẽ đưa mẹ cậu tới đây”.
Tần Hạc ngồi bên cạnh trầm mặc hút thuốc lá lắc đầu cười khổ, mặc dù anh ta biết Diệp Vĩnh Khang có bản lĩnh, nhưng lần này người mà anh phải đối mặt chính là Lương Vương.
Diệp Vĩnh Khang có thể nhìn thấu tâm tư của Tần Hạc, nhưng không phá lệ, vừa bước ra khỏi cửa vừa bấm gọi.
“Ồ, là cậu Diệp à, sao lại đột nhiên nhớ tới rồi gọi điện thoại cho tôi thế này, nhất định là có chuyện gì đúng không?”
Đầu dây bên kia truyền tới một giọng nói già nua nhưng tràn đầy sức sống.
Diệp Vĩnh Khang cười nói: “Bác Hải, bác vẫn khỏe chứ, tôi đúng là có chuyện cần nhờ bác giúp đỡ đấy”.
“Ha ha, tôi biết ngay là cậu có chuyện gì mà, nếu không làm sao lại gọi điện cho ông già xấu tính này được, có chuyện gì cậu nói đi”.
Diệp Vĩnh Khang khẽ lắc đầu, cho rằng bác Hải không hổ danh là Vua Đông Hải, kỹ năng diễn xuất này của cụ ta nên được trao giải Oscars mới đúng.
Ông lão này vẫn luôn phiền muộn vì chuyện anh không muốn mắc nợ một ân tình, có lẽ lúc này trong lòng đang vui như nở hoa rồi nhưng ngoài mặt vẫn giả bộ hờ hững.
“Bác có dễ nói chuyện trước mặt Lương Vương không?”
Diệp Vĩnh Khang không nhiều lời, trực tiếp vào thẳng vấn đề.
Đầu bên kia điện thoại ngẩn ra vài giây: “Sao lại đột nhiên nhắc đến người này, cậu chọc vào lão quái vật đó rồi à?”
Diệp Vĩnh Khang lắc đầu: “Cũng không phải, nếu như bác có thể nói chuyện được với ông ta, tôi muốn nhờ bác giúp một chuyện, mẹ của một người bạn của tôi…”
Sau khi Diệp Vĩnh Khang nói hết mọi chuyện, đầu dây bên kia điện thoại rơi vào trầm mặc, bác Hải không lập tức trả lời.