Sử Nam Bắc cười nói với mọi người.
Diệp Vĩnh Khang gật đầu, sau đó khẽ nhún người tại chỗ, lộn một vòng trên không rồi vững vàng đáp xuống bục cao ba mét phía sau lưng.
Chỉ là kỹ năng nhỏ này khiến cho hơn hai trăm người bên dưới đồng loạt lộ ra vẻ kinh ngạc, đây lẽ nào không phải là cảnh tượng chỉ có trong phim võ hiệp hay sao?
“Rất vui khi được làm quen với mọi người”.
Diệp Vĩnh Khang chắp tay sau lưng rồi khẽ cười nói với mọi người: “Để tôi tự giới thiệu trước đã, tôi tên là Diệp Vĩnh Khang, mấy người có thể gọi tôi là anh Diệp, Vĩnh Khang hoặc là Tiểu Diệp đều được, tên gọi chỉ là một biệt hiệu, không có gì quan trọng hết”.
“Tôi biết mọi người đều rất hoài nghi tại sao tôi phải cứu mọi người, mục đích tôi đưa mọi người tới nơi này là gì”.
“Thế nhưng trước khi tôi trả lời hai vấn đề này, tôi phải kể cho mọi người nghe một câu chuyện trước đã”.
“Một câu chuyện có liên quan đến anh hùng, nhiệt huyết và cường giả!”
“Mấy năm trước, ở trên trái đất này có một tổ chức tên là Thiên Khải, bọn họ chỉ có chín mươi chín người nhưng ai ai cũng là nhân tài giữa nhân gian, hơn nữa đều trải qua quá trình tôi luyện hà khắc, nói bọn họ lấy một địch trăm cũng không quá lời”.
“Tổ chức này tung hoành thiên hạ, trải qua mấy trăm trận chiến nhưng chưa từng bại trận dù chỉ một lần!”
“Hai chữ Thiên Khải khiến cho cả thế giới phải run sợ, mỗi một chữ mà bọn họ nói ra đều là chân lý!”
“Có lẽ mấy người không có cách nào tưởng tượng được, chín mươi chín người này dừng truy giết, khiến cho hàng trăm ngàn quân lính phải tan rã mà ôm đầu chạy trốn”.
“Có lẽ mấy người cũng không có cách nào tưởng tượng được, ban đầu bọn họ chỉ dựa vào một lá cờ Thiên Khải đã khiến cho thủ lĩnh của hàng chục nghìn lính đánh thuê sợ tới độ phải tự sát ngay tại chỗ”.
“Chỉ có điều, bởi vì một số nguyên nhân nên trong một lần chỉ huy sai lầm, chín mươi chín người này và thủ lĩnh của bọn họ đều lâm vào đường cùng”.
“Đối diện với đường cùng chỉ còn cái chết chờ đợi, chín mươi chín người này lại bộc phát ra năng lượng kinh người thêm lần nữa, chỉ dựa vào máu thịt đã mạnh mẽ xé toạc ra một lối thoát dưới sự bao vây chật kín của quân địch và màn mưa bom bão đạn, giúp cho thủ lĩnh của bọn họ vượt ra khỏi vòng vây”.
“Thế nhưng cái giá bọn họ phải trả chính là tính mạng của toàn quân, trận chiến đó, toàn quân Thiên Khải đều bị tiêu diệt, thế nhưng không một ai trong số họ chịu đầu hàng, mỗi một người đều quyết chiến tới hơi thở cuối cùng!”
“Và cho quân địch một đòn nặng nề sau cùng, lá cờ Thiên Khải vô vàn lỗ rách cắm sâu xuống đống xác chết, quân địch xông tới bên cạnh không ai dám tiến lên trước thêm một bước!”
Nói tới đây, đáy mắt Diệp Vĩnh Khang ngân ngấn lệ.
Sử Nam Bắc đứng bên cạnh thì quay đầu sang một bên lén lau nước mắt.
Đối với cả Điện Long Thần mà nói, Thiên Khải tuyệt đối mà một nỗi đau mãi mãi.
Bọn họ là những người tuyệt đối trung thành với Điện Long Thần, có chiến lực phi phàm, lập được vô số công lao hiển hách.
Có thể nói công lao gây dựng nên ít nhất một nửa số thành tựu mà Điện Long Thần có được ngày hôm nay thuộc về Thiên Khải.
Thậm chí nếu như không có Thiên Khải liều chết mở ra một lối thoát trong trận mai phục ban đầu kia, nói không chừng Điện Long Thần đã không còn từ lâu rồi.