Diệp Vĩnh Khang giữ bình tĩnh, thử lấy dao động vào đầu trăn mào gà thì phát hiện con trăn này đã chết.
“Không sao, nó chết rồi”.
Lúc này Diệp Vĩnh Khang mới thở phào nhẹ nhõm, nói với Mao Tiểu Huy và Sở Phi Yến.
“Cái quái gì thế? Chết rồi hả?”
Mao Tiểu Huy nửa tin nửa ngờ bước đến, sau khi cẩn thận quan sát con trăn mào gà này mới thở phào nhẹ nhõm: “Chết thật rồi này, không ngờ lão ăn mày mù đó mạnh thật đấy, nhưng cũng xem như là lót đường cho chúng ta rồi ha ha”.
Thế nhưng Diệp Vĩnh Khang lại không nghĩ như thế.
Vì nhìn những dấu vết giao đấu vừa nãy, lão ăn mày mù đó gần như là ở thế bị chế ngự, không có bất kỳ khả năng thắng nào.
Thế nên chắc chắn con trăn mào gà này không phải do lão ăn mày mù này giết, nếu đã không phải lão làm thì…
Một ý nghĩ bỗng xuất hiện trong đầu Diệp Vĩnh Khang.
Lẽ nào là hắn?
Diệp Vĩnh Khang bảo Mao Tiểu Huy kéo con trăn mào gà khổng lồ nặng vài trăm kilogram xuống khỏi tảng đá lớn với anh, sau đó để nó nằm thẳng trên mặt đất.
Sau đó mở chức năng đèn pin của điện thoại bắt đầu cẩn thận kiểm tra thi thể của trăn mào gà.
Con trăn mào gà này dài khoảng mười mấy mét, thân người thô to như xô nước, cả người được bao bọc bởi một lớp vảy màu xanh đen khá cứng, trên đầu hình tam giác cực lớn có một thứ gì đó khá giống mào gà có kích cỡ giống quạt hương bồ, trông vô cùng đáng sợ.
Diệp Vĩnh Khang còn phát hiện một hạt nhỏ màu xanh bên cạnh mào gà, anh cẩn thận lấy nó ra, lại là một cây cỏ dại bình thường đến không thể bình thường hơn.
Sắc mặt Diệp Vĩnh Khang lập tức trở nên khó coi, xem ra anh đã đoán đúng, người giết con trăn mào gà này chính là kẻ đã giết lão ăn mày mù đó.
Hơn nữa trên người con trăn mào gà không có bất kỳ vết thương nào, xung quanh cũng không có dấu vết của việc đánh nhau, có thể đoán được con trăn mào gà hung dữ này bị ai đó giết chết bằng một cây cỏ dại.
Diệp Vĩnh Khang nhíu mày, đầu con Trăn mào gà này cứng gấp mấy lần đầu của con người, nhưng vẫn có thể bị một cây cỏ dại giết chết trong tích tắc, như thế đủ để chứng tỏ thực lực của cao thủ bí ẩn này vượt xa những gì Diệp Vĩnh Khang nghĩ.
“Anh thần tượng, nếu không có chuyện gì, hay là chúng ta cứ giải quyết xong việc, sau đó xuống núi sớm một chút, tôi cứ có cảm giác nơi này rất đáng sợ”.
Mao Tiểu Huy ở bên cạnh nói.
Diệp Vĩnh Khang hít sâu một hơi, lúc này mới hoàn hồn, sau đó dùng con dao găm màu xanh tiện thể lấy mật trăn của con trăn mào gà này ra.
Mao Tiểu Huy cũng tự tay cắt mào của con trăn như ý muốn.
Trong khi xuống núi, Sở Phi Yến và Mao Tiểu Huy cực kỳ vui vẻ, hai người cứ cười nói vô cùng náo nhiệt.