Mọi người đều trợn mắt há hốc mồm cứ như bị trúng thần chú đứng hình, trong mắt hiện lên vẻ hãi hùng không thể tin được.
Triệu Đại Lực càng kinh ngạc hơn.
Mặc dù anh ta chỉ dùng nửa phần sức lực của mình vào đòn tấn công lúc nãy nhưng ít nhất cũng là sức mạnh gần năm mươi cân.
Trọng lượng của tên Khỉ Gầy này chắc chắn không vượt quá ba mươi lăm kilogram, theo lý thì bị anh ta đánh như thế hẳn đã phải văng ra xa rồi mới đúng chứ.
Nhưng hắn lại đứng nguyên tại đó không hề nhúc nhích.
Cú đánh của Triệu Đại Lực cứ như đánh vào một cây cột sắt, vẫn đứng sừng sững không dịch chuyển.
“Xin lỗi nhé, tôi không thích người khác gãi ngứa cho tôi, làm phiền thêm chút sức nữa đi”.
Khỉ Gầy híp mắt cực kỳ bình tĩnh, không hề nhìn ra vẻ dao động cảm xúc nào như thể cú đấm này chỉ phủi bụi cho hắn vậy.
Lúc này tất cả mọi người mới hiểu đối phương cử ra tên Khỉ Gầy này không phải sỉ nhục họ mà là một cao nhân giấu tài.
“Khá lắm, có bản lĩnh đấy”.
Triệu Đại Lực lùi về sau mấy bước, không dám khinh địch nữa, chân trái hơi tiến về trước nửa bước, cơ thể cong xuống hệt như một con báo chuẩn bị tấn công bất cứ lúc nào.
Két!
Tiếng ma sát chói tai vang lên, chân sau của Triệu Đại Lực bỗng dùng sức đạp xuống đất, cả người lập tức lao đến chỗ Khỉ Gầy như một chiếc xe tăng.
Chiêu này là Hạo Sơn Đảo mạnh nhất trong Bát Cực Quyền, sức mạnh của nó phải hơn mấy trăm cân.
Nếu bị đánh trúng thì đừng nói là một người, dù là một bức tường cũng sẽ bị ngã.
Ầm!
Một tiếng động cực lớn vang lên.
Cảnh tượng xảy ra sau đó khiến mí mắt Triệu Đại Lực giật liên hồi.
Khán giả xung quanh đều nín thở, thậm chí có nhiều người còn véo mạnh vào đùi mình xem thử có phải mình đang nằm mơ hay không.
Vì bất kể thế nào họ cũng không tin có người có thể sống sót, không hề hấn gì sau khi bị chiêu thức Hạo Sơn Đảo mà anh Lực giỏi nhất đánh trúng.
Hơn nữa đối phương còn là một tên gầy nhom da bọc xương, cân nặng tuyệt đối không quá ba mươi lăm cân.
“Chuyện… chuyện này là sao?”