"Kéo ra!"
Diệp Vĩnh Khang lại lên tiếng.
Cơ thể Trần Tiểu Túy run lên, cắn răng chậm rãi kéo quần áo của mình ra, không biết là vì căng thẳng hay sợ hãi mà nước mắt cô ấy rơi xuống lã chã.
Bốp!
Đúng lúc này, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên đứng lên, tát thẳng vào mặt Trần Tiểu Túy một cái!
"Trần Tiểu Túy, mẹ nó, cô nghe cho kỹ đây!"
Diệp Vĩnh Khang bóp cổ Trần Tiểu Túy ấn vào tường, dùng đôi mắt hơi đỏ nhìn chằm chằm vào Trần Tiểu Túy, giọng nói hơi run lên: "Từ nay về sau, nếu như cô còn dám tùy tiện sử dụng cơ thể mình theo cách này thì đừng trách ông đây không khách khí!"
"Cái tát vừa rồi là để cho cô nhớ.
Cô nghe cho rõ đây.
Sau này dù có chuyện gì xảy ra, nhất định phải chăm bản thân cho tốt!"
"Hôm nay may mà tôi đến kịp nên mới không sao.
Nếu tôi đến muộn vài phút thì sao? Cô định khiến tôi áy náy cả đời đấy à?”
"Anh Diệp…"
Hai dòng nước mắt trong veo chảy dài trên má Trần Tiểu Túy.
Diệp Vĩnh Khang hít sâu một hơi, quay lưng lại, nhẹ giọng nói: "Đi tắm rửa rồi thay quần áo đi".
Tiếng vòi hoa sen từ trong phòng tắm truyền ra, một lúc sau, Trần Tiểu Túy Mặc đã mặc quần áo chỉnh tề đi đến trước mặt Diệp Vĩnh Khang.
"Cô còn nhớ những gì tôi vừa nói với cô không?"
Diệp Vĩnh Khang ngồi trên sô pha nói.
Trần Tiểu Túy khẽ gật đầu: "Tôi có".
“Nhắc lại!”, Diệp Vĩnh Khang nói.
Trần Tiểu Túy cúi đầu: "Dù sau này có chuyện gì xảy ra, cũng không được ngược đãi bản thân".
Diệp Vĩnh Khang gật đầu, đứng lên, nhìn hai má đỏ bừng của Trần Tiểu Túy, thở dài nói: "Vừa rồi tôi hơi mạnh tay.
Rồi nữa cô bôi thuốc vào, sau đó nghỉ ngơi sớm đi, cố gắng ngủ một giấc".
Nói xong, Diệp Vĩnh Khang từ trong người lấy ra vài bản hợp đồng ném lên bàn cà phê, sau đó đi thẳng ra khỏi cửa mà không thèm nhìn lại.
Trần Tiểu Túy đứng ngẩn một hồi lâu, hơi nghi ngờ mở các hợp đồng ra xem, khi nhìn thấy nội dung bên trên, Trần Tiểu Túy lập tức sững sờ!
Hóa ra đó là giấy tờ chuyển nhượng tất cả cổ phần của ba nhà Hàn, Tiền, La!