Mục lục
Long Thần Điện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 707


Toi rồi, không kịp rồi!


Lãnh Tu toát mồ hôi lạnh, trong mắt hiện lên vẻ bất lực và tuyệt vọng.


Mặc dù cơ thể của Tiểu Bạch Long vẫn ở nguyên vị trí không nhúc nhích, nhưng đối với một cao thủ thật sự, cơ thể không cần di chuyển, ý đồ đã tới rồi.


Trận chiến đã bắt đầu ngay khi thanh kiếm lạnh lùng này vang lên!


Dựa vào chút thực lực của Lãnh Tu hoàn toàn không thể ngăn cản được!


Diệp Vĩnh Khang nghe thấy tiếng của thanh kiếm này, trong mắt thoáng hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng trên khóe miệng vẫn nở một nụ cười thoải mái.


Xem ra Tiểu Bạch Long này quả thực cũng có chút bản lĩnh, đã luyện được tới cảnh giới kiếm ý rồi.


Nhưng đối với Diệp Vĩnh Khang mà nói, đây chỉ là trong một đám côn trùng, đột nhiên nhìn thấy một con kiến lớn hơn một chút mà thôi.


“Tiểu Bạch, dừng tay”.


Ngay khi thanh kiếm này lao ra, một giọng nói cũ kỹ nhưng tràn đầy sức sống đột nhiên phát ra từ bên cạnh.


Một ông lão với nước da hồng hào, ánh mắt sáng quắc, mặc một chiếc áo khoác vải thô, miệng nở nụ cười, bước tới trong sự bao quanh của một nhóm người.


“Lão gia!”


Mọi người xung quanh vội vàng cung kính chào hỏi, Tiểu Long Bạch lập tức thu kiếm lại, hướng về phía ông lão cung kính nói: “Cha nuôi, người này nói lời lỗ mãng, tội đáng muôn chết!”


Ông lão nhìn Tiểu Bạch Long, thở dài rồi lắc đầu: “Nói với con bao nhiêu lần rồi, sát khí trên người con quá nặng, động một cái là đòi giết người này người kia, nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng tự hại chính mình thôi, lui xuống trước đi”.


“Vâng”.


Tiểu Bạch Long chỉ khi ở trước mặt ông lão này mới tỏ ra cung kính như vậy, sau khi hành lễ xong liền liếc nhìn Diệp Vĩnh Khang một cái, sau đó mới cầm thanh trường kiếm rời đi.


“Cậu Diệp, nhiều ngày không gặp, cậu vẫn khỏe chứ?”


Ông lão nở nụ cười đặc biệt với Diệp Vĩnh Khang.


Diệp Vĩnh Khang nhìn chằm chằm đối phương vài giây, nghi hoặc hỏi: “Chúng ta quen nhau à?”


Lãnh Tu ở bên cạnh nhanh chóng giới thiệu: “Cậu Diệp, đây là Vua Đông Hải”.


Ông lão vội xua tay, cười nói với Diệp Vĩnh Khang: “Ba từ Vua Đông Hải này là do bạn bè trên giang hồ yêu quý đặt cho tôi. Thực ra tôi không thích cái danh này lắm, nhưng người khác đã gọi quen rồi cũng khó mà sửa, mong cậu Diệp đây hiểu cho”.


Diệp Vĩnh Khang nhìn biểu cảm của đối phương, thật sự giống như có quen biết anh. Nhưng anh nghĩ thế nào cũng không ra rốt cuộc mình đã từng gặp ông lão này ở đâu.


Thấy vẻ mặt khó hiểu của Diệp Vĩnh Khang, ông lão gật đầu cười nói: “Cây Tử Kim Lan lần trước không biết có giúp được cậu không?”


“Tử Kim Lan?”


Diệp Vĩnh Khang ngây ra một chút, sau đó lại nhìn chằm chằm đối phương một hồi, có hơi kinh ngạc nói: “Ông là bác Hải?”


Ông lão cười nói: “Không ngờ rằng cậu Diệp còn nhớ tên của ông già này, nếu đã như vậy thì chúng ta cũng coi như là người quen rồi. Hôm nay tôi mời cậu vào nhà uống ngụm trà thô, không biết cậu Diệp có phiền không?”


Vẫn là khoảng sân trồng rau với nhiều loại hoa khác nhau, vẫn là chiếc bàn đá và hai tách trà hoa nhài có giá mười tệ trong siêu thị.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK