Khuôn mặt của Hạ Huyền Trúc đầy bất lực và không cam lòng.
Dự án khu công nghiệp là dự án đầu tiên công ty cô đảm nhận kể từ khi thành lập, đây là một dự án rất tốt, nếu làm tốt thì sẽ hái ra tiền, đến lúc đó công ty sẽ trở nên nổi tiếng và có chỗ đứng vững chắc trong ngành xây dựng.
Đối với công ty mới thành lập, đây là cơ hội ngàn năm có một, nếu bỏ lỡ thì phải đợi đến mùa quýt.
Nhưng Hạ Huyền Trúc thực sự không thể làm được gì, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.
"Đừng, vất vả lắm mới có được dự án, sao có thể dễ dàng buông bỏ thế được".
Diệp Vĩnh Khang cười đưa một cốc nước nóng qua, nói: "Đừng lo, còn anh ở đây mà, ngày mai anh sẽ cùng em đi đến công trường".
Sáng sớm hôm sau, đội thi công tiếp tục đi về phía công trường.
Diệp Vĩnh Khang lái xe dẫn đường, Hạ Huyền Trúc ngồi ở ghế lái phụ, trong lòng cảm thấy lo lắng: "Vĩnh Khang, hay là bỏ đi, những người đó rất hung ác, đập máy móc thì thôi đi, còn đánh người ta bị thương nặng, bây giờ vẫn còn đang nằm viện!.
.
".
"Đừng lo, không sao đâu, tin anh, anh hứa sẽ lo liệu ổn thỏa".
Diệp Vĩnh Khang cười nói, nhưng lúc này trong lòng anh đã có sát ý.
Anh đã hạ quyết tâm rồi, lần này nhất định phải cho bọn chúng đi gặp Diêm Vương, nếu không được nữa, thì anh sẽ ở lại công trường cho đến khi công trình hoàn thành!
Dự án này rất quan trọng đối với Hạ Huyền Trúc, không được để cô bỏ lỡ cơ hội này được.
"Sếp Hạ, không ổn rồi, những người đó lại chặn ở ngã tư rồi!"
Lúc này, bộ đàm đột nhiên truyền đến âm thanh của xe đi đầu.
Không chỉ Hạ Huyền Trúc mà tất cả mọi người ngồi sau máy bộ đàm cũng đều nghe thấy.
"Mau chạy đi, chạy mau!"
"Anh em mau chạy đi, đám người kia lại đến rồi!"
"Sếp Hạ, cô cũng mau chạy đi, hôm qua đám người kia đã nói rồi, nếu gặp lại chúng ta sẽ đánh gãy tay của tất cả chúng ta!"
Máy bộ đàm lập tức trở nên ồn ào, mọi người đều rất căng thẳng, có vẻ như bọn họ quả thực đã bị nhóm xã hội đen làm cho hoảng sợ.
"Vĩnh Khang, cái này…"
Hạ Huyền Trúc cũng rất căng thẳng, Diệp Vĩnh Khang nhẹ nhàng vung tay lên: "Em xuống xe trước đi, dẫn công nhân đứng đợi ở chỗ lần trước đi, anh đi xem một chút".
"Hay là đừng đi, những người đó…"
"Tin anh đi!"
Hạ Huyền Trúc vừa mở miệng nói, Diệp Vĩnh Khang liền cười nhẹ, nhẹ nhàng xoa đầu đối phương: "Đừng lo lắng, anh tính cả rồi".
"Vậy ! vậy anh cẩn thận một chút nhé, nhưng đừng xung đột với họ".
Hạ Huyền Trúc biết tính cách của Diệp Vĩnh Khang, một khi đã hạ quyết tâm, chúa cũng không làm anh thay đổi quyết định được.
Hơn nữa sau một số chuyện, bây giờ cô đã rất tin tưởng Diệp Vĩnh Khang rồi.
"Ừ, yên tâm đi, anh đi xem rồi sẽ về ngay".
Diệp Vĩnh Khang khởi động xe và lái về phía trước, quả nhiên anh nhìn thấy hàng chục tên côn đồ ở ngã tư.
Diệp Vĩnh Khang đậu xe, mở cửa bước ra, chậm rãi rút ra một điếu thuốc đưa lên miệng.
Dựa vào đầu xe, anh chậm rãi thở ra một hơi khói về phía đám lưu manh, bình tĩnh nói: "Tao chỉ nói một lần thôi.
Nếu không muốn chết, lập tức rời đi".
Giọng điệu của câu này đặc biệt bình tĩnh, nhưng tất cả những người quen biết Diệp Vĩnh Khang đều biết rằng giọng nói anh càng bình tĩnh, thì sát khí càng dày đặc!
Lúc này cũng có hai luồng sát khí cuồng bạo dần dần tới gần.