Chẳng trách Diệp Vĩnh Khang lại có bản lĩnh đến vậy, lần nào cũng có thể dễ dàng tiêu trừ mọi thủ đoạn, thì ra phía sau anh ta là gia tộc họ Diệp nổi tiếng!
Hơn nữa còn là cháu nội của lão phu nhân nhà họ Diệp!
Vậy mà anh ta lại chạy đến trước mặt lão phu nhân, muốn lão phu nhân giúp đối phó với cháu ruột của mình, liệu hôm nay anh ta còn có đường sống không?
“Cậu đừng kích động”.
Lão phu nhân chậm rãi nói: “Mặc dù Diệp Vĩnh Khang là cháu ruột của tôi, nhưng nó đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Diệp từ mười mấy năm trước rồi”.
“Cho nên dù mang huyết mạch của nhà họ Diệp thì nó cũng không còn là người của nhà họ Diệp chúng tôi nữa, cùng lắm chỉ là đồ bỏ đi mà thôi”.
“A, đồ bỏ đi…”
Lưu Tử Phong vẫn run rẩy, cho dù là đồ bỏ đi thì vẫn có quan hệ huyết thống, dù thế nào thì anh ta cũng chỉ là người ngoài.
“Chút bản lĩnh này của cậu mà muốn tìm người báo thù sao?”
Lão phu nhân khinh thường nhìn Lưu Tử Phong, nói: “Được rồi, không vòng vo với cậu nữa, tôi có thể giúp cậu, nhưng dù sao Diệp Vĩnh Khang cũng mang huyết mạch của nhà họ Diệp, chúng tôi không tiện đích thân ra tay”.
“Tuy nhiên, tôi có thể viết cho cậu một bức thư, cậu hãy đến Liêu Bắc, tìm một người tên Hải Đông Sư, người đó sẽ giúp cậu đối phó với Diệp Vĩnh Khang”.
“À, cậu phải nhớ kỹ, cậu muốn đánh tàn phế hay lột da Diệp Vĩnh khang đều được, nhưng nhất định phải giữ lại hơi thở cho nó”.
“Nếu không tôi sẽ bắt cậu chôn sống với nó, nghe rõ chưa?”
“Nghe rõ rồi!”
Lưu Tử Phong rùng mình, vội vàng dập đầu xuống đất: “Cảm ơn bà Diệp, cháu hứa sẽ xử lý tốt chuyện này!”
“Ừ, người đâu, mang giấy bút lên đây!”
Lão phu nhân cầm giấy bút từ người bên cạnh, viết lên vài chữ rồi dán kín phong thư, nói: “Cầm lấy lá thư này, đến Liêu Bắc tìm Hải Đông Sư”.
“Cảm ơn bà Diệp!”
Lưu Tử Phong thận trọng cầm lấy phong bì thư bằng cả hai tay, rồi xoay người bước ra khỏi cổng nhà họ Diệp với vẻ biết ơn.
“Lão phu nhân, Hải Đông Sư đó không phải là thứ tốt đẹp gì, ai triệu tập ông ta thì người đó sẽ gặp xui xẻo. Bà bảo Lưu Tử Phong đi tìm ông ta sẽ không gây phiền phức gì cho nhà họ Diệp chúng ta đấy chứ?”
Sau khi Lưu Tử Phong rời đi, một vị trưởng lão bên cạnh lo lắng hỏi.
Lão phu nhân khẽ nhếch môi cười, nói: “Biết trong lá thư đó tôi viết gì không?”
Vị trưởng lão kia nghi hoặc hỏi: “Chẳng phải là phải thư giới thiệu sao?”
Lão phu nhân lạnh lùng cười nói: “Lão quái vật Hải Đông Sư đó có tính cách kỳ quái, cho dù tôi đích thân viết thư giới thiệu thì ông ta cũng chưa chắc đã coi ra gì”.
“Vì vậy, trong bức thư đó, tôi chỉ biết mấy chữ ‘xin vui lòng nhận lấy’ ”.
“Xin vui lòng nhận lấy?”
Đám người nhà họ Diệp đều mơ hồ, hoàn toàn không đoán được ý của lão phu nhân.