“Ha ha, bàn giặt nhà tôi đã bị đào thải rồi, bây giờ đổi thành vỏ sầu riêng”.
Mỗi khi gặp cô nàng Lâm Tĩnh chân dài này, Diệp Vĩnh Khang lại không kìm được lòng, chỉ muốn đấu khẩu với cô ấy.
Hơn nữa Hạ Huyền Trúc cũng không bao giờ quan tâm đến chuyện đấu võ mồm của hai người.
Bởi vì cô biết rằng ngoài miệng hai người nói vậy thôi, tính cách của hai người này cô còn lạ gì.
“Bố, mẹ!”
Lúc này, giọng nói của Diệp Tiểu Trân truyền tới từ bên cạnh.
Hai vợ chồng quay đầu lại, thấy cô con gái nhỏ đáng yêu đang đeo chiếc cặp sách trên lưng, phấn khích chạy về hướng này.
“Tiểu Trân!”
Hai vợ chồng bế Tiểu Trân lên, mọi áp lực cũng như cảm xúc tồi tệ mà họ phải đối mặt mấy ngày qua dường như đã được xóa sạch.
“Bố, mẹ, hai người đánh thắng chưa?”
Diệp Tiểu Trân chớp chớp đôi mắt to của mình hỏi.
“Hả? Đánh ai?”
Hai vợ chồng có vẻ bối rối.
Tiểu Trân nói: “Dì Tĩnh Tĩnh nói hai người tới Trung Đông đánh trận, vậy đã đánh thắng chưa?”
“Cái quái gì thế?”
Vẻ mặt Diệp Vĩnh Khang ngẩn ra, hoàn toàn không hiểu Tiểu Trân đang nói gì.
Lâm Tĩnh ở bên cạnh nhanh chóng tiếp lời: “Bố mẹ cháu đều quay lại rồi, đương nhiên là đánh thắng rồi!”
“Woa, bố mẹ thật tuyệt!”
Tiểu Trân hoan hô reo mừng.
Hai vợ chồng tràn đầy nghi hoặc nhìn chằm chằm Lâm Tĩnh.
Lâm Tĩnh vội vàng nén giọng nói: “Mình nói với Tiểu Trân là hai người tới Trung Đông đánh trận”.
Diệp Vĩnh Khang cạn lời: “Cô không thể tìm lý do khác được à? Sao cứ phải là đánh trận chứ?”
“Anh nghĩ tôi muốn à?”
Lâm Tĩnh hậm hực nói: “Nhỡ hai người xảy ra chuyện bất trắc gì, đến lúc đó tôi làm sao giải thích với Tiểu Trân?”
“Vì vậy tôi mới nói với con bé rằng bố mẹ nó đi đánh trận rồi, nếu như xảy ra chuyện gì, tôi còn có thể lấy lý do hai người vì bảo vệ sự hòa bình của trái đất nên mới hi sinh trên chiến trường, như vậy Tiểu Trân sẽ cảm thấy đỡ hơn chút”.
Hai vợ chồng sa sẩm mặt mày.