Nói tóm lại, vấn đề này đã đến mức không thể cứu vãn được nữa rồi.
Trương Hiểu Đan không phải thương cho Diệp Vĩnh Khang, cô ta chỉ lo là Đao Kiệt điên lên sẽ ảnh hưởng đến gia đình của dì thôi.
"Dì cả, dì lại đây".
Trương Hiểu Đan trong lòng đột nhiên nảy ra một ý tưởng, dẫn Trương Hoa Phương đi ra ban công, nói thầm với đối phương.
"Không được, không được, không được, ý kiến kiểu gì vậy?”
Trương Hoa Phương nghe xong, vội xua tay nói: “Thằng này bất luận tốt xấu gì cũng là bố của Tiểu Trân, nếu hắn có mệnh hệ gì thì Tiểu Trân phải làm sao đây?"
"Hơn nữa, nếu như dì vì bảo vệ bản thân mà bán đứng con rể, thì sau này lương tâm của dì sẽ cắn rứt không thôi mất.
Không được, không được, nghĩ cách khác đi!"
"Nhưng dì…"
"Đừng nói nữa, dù sao dì cũng sẽ không giao người ra đâu, nếu không được thì cả nhà dì sẽ cùng nhau gánh vậy!"
Thái độ của Trương Hoa Phương rất kiên định.
Trương Hiểu Đan lại cuống lắm rồi, cách tốt nhất lúc này là giao Diệp Vĩnh Khang ra, phủi sạch quan hệ với anh, đừng để Đao Kiệt giận cá chém thớt.
Tuy nhiên, dì cả lại rất kiên quyết, nói gì cũng không chịu làm theo.
Nhưng Trương Hiểu Đan tức thì tức vậy thôi, từ nhỏ đến lớn cô ta rất thân với dì cả, chuyện này dù thế nào cô ta cũng không thể khoanh tay đứng nhìn được.
Suy nghĩ một hồi, Trương Hiểu Đan đảo tròn mắt, cô ta có một ý tưởng.
"À mà, cháu chợt nhớ ra bạn cháu có một ông cậu, rất có tiếng trong giang hồ, để cháu thử tìm cậu ấy xem sao!"
Trương Hiểu Đan nói to, sau đó nhanh chóng lấy điện thoại ra: "Alo, mình là Hiểu Đan đây, mình nhờ cậu một việc, chỗ mình dính chút phiền phức…"