Nhưng khi anh kéo quần vừa định đi ra khỏi phòng, bỗng nghe thấy một tiếng cạch ở phía sau.
Sắc mặt Diệp Vĩnh Khang hơi sửng sốt, vội xoay người lại nhào đến nắm chặt lấy cổ tay Nasha hất sang một bên.
Pằng!
Viên đạn gần như xoẹt ngang qua da đầu Nasha, nếu Diệp Vĩnh Khang chậm một chút nữa e là lúc này đầu Nasha đã nở hoa rồi.
“Mẹ kiếp, cô làm thật à?”
Diệp Vĩnh Khang tức giận thở hổn hển.
“Không thì sao, em nói rồi mà, một là chịu trách nhiệm với em, hai là em chết cho anh xem”.
“Chết tiệt, cô bị thần kinh à?”
“Đúng, em bị thần kinh đấy, có bản lĩnh thì anh ở đây canh giữ em cả đời đi, nếu không đợi anh đi rồi em sẽ lập tức tự sát, sau đó đăng thông báo nói em bị anh lừa tình, lừa đến chết”.
“Đệch…”
Lúc đó Diệp Vĩnh Khang rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, nhìn thấy bộ dạng Nasha như thế, trong lòng lại gợn lên cảm xúc kỳ lạ.
“Được rồi, tôi chịu trách nhiệm với cô nhưng cô phải cho tôi thời gian hai năm, tôi còn phải giải quyết một đám nhóc, nếu không chưa biết chừng ngày nào đó cô phải ở góa đó”.
Diệp Vĩnh Khang chỉ đành cắn răng đồng ý, thầm nghĩ dù sao Nasha cũng không tệ, quay về làm vợ Điện Chủ cho Điện Long Thần cũng được.
Anh nói Nasha đợi anh hai năm thật ra không phải là kế hoãn binh mà lúc đó quả thật Diệp Vĩnh Khang có một kẻ địch mạnh, bất cứ lúc nào cũng có thể lâm vào tình thế nguy hiểm, quả thật không có tâm tư suy nghĩ đến thứ khác.
Nasha cũng rất thông cảm cho Diệp Vĩnh Khang, đồng ý cho anh hai năm.
Kết quả hai năm sau, không ngờ Diệp Vĩnh Khang lại quyết đấu trận cuối cùng với đối phương, lúc sắp tiêu diệt đối phương hoàn toàn nhưng vì một sai lầm cấp thấp mà bản thân mình rơi vào bẫy của đối phương, bị phục kích ác liệt.
Cũng may hôm đó Diệp Vĩnh Khang may mắn vì vài chuyện ngoài ý muốn mà nhặt được mạng về.
Cũng chính vào lúc đó anh gặp được Hạ Huyền Trúc đang du học ở nước đó.
Sau một tháng tiếp xúc, hai người đều có tình cảm với nhau, Diệp Vĩnh Khang cũng xem Hạ Huyền Trúc là tình yêu đời mình.
Nhưng lúc đó vì có nhiệm vụ trên người nên Diệp Vĩnh Khang chỉ để lại cho Hạ Huyền Trúc một mặt dây chuyền hình lưỡi liềm, sau đó nhẫn tâm rời đi.
Nhưng kể từ đó, Hạ Huyền Trúc đã khắc sâu vào trái tim Diệp Vĩnh Khang, hầu như lúc nào Diệp Vĩnh Khang cũng đều nhớ đến cô gái chỉ ở bên mình một tháng đó.
Lúc Nasha xuất hiện trước mặt anh, Diệp Vĩnh Khang cũng đã nói rõ sự thật cho cô ấy biết, nói rằng trong lòng anh đã có một cô gái khác rồi, không thể chứa thêm một người nào nữa.
Dứt lời, Diệp Vĩnh Khang để lại một khẩu súng và một lệnh bài của Điện Chủ Điện Long Thần cho Nasha.
Ý của anh đã rất rõ ràng, lệnh bài Điện Chủ Điện Long Thần này có thể để Nasha hô mưa gọi gió, hưởng vinh hoa phú quý và quyền lợi tối cao, cũng xem như là một sự bù đắp cho cô ấy.
Tất nhiên nếu Nasha không đồng ý thì xem như anh tặng cô ấy khẩu súng đó.
Từ đó về sau, Diệp Vĩnh Khang vẫn luôn né tránh Nasha, hai người không hề cùng xuất hiện trong bất kỳ trường hợp nào.